"Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ"
Không phải vết thương nào chảy máu cũng đau, vết thương chảy máu nhưng không đau mới đúng là vết thương đau nhất.
Từ ngàn đời nay con người được biến hóa qua nhiều cung bậc, tạo nên hình hài ngày hôm nay, tạo hóa thay đổi chúng ta, hay do chúng ta tự lao động và thay đổi hình hài. Trong lồng ngực có trái tim và những nhịp đập ngày đêm không ngừng nghĩ. Nếu trái tim ấy hướng đến một người không lớn lên bên cạnh chúng ta, không biết gì về nhau lúc thời thơ ấu, không cùng cha mẹ. không cùng hoàn cảnh giáo dục thậm chí cũng chả thể nào tưởng tượng ra người ấy là ai.
Thật mơ hồ nhất cho đến một ngày nào đó tự nhiên trong lòng ngực thoi thóp thở, những nhịp đập con tim đổi khác, bỏ lại sau lưng những lời khuyên cả cha mẹ hay ông bà, bỏ lại con đường đến trường quen thuộc, hàng tre, ánh trăng quê hương, gửi lại lời ru à ơi của mẹ, của bà ta đã lớn và chúng ta cứ thế lao theo một người xa lạ để gọi là tình yêu, vậy ở trên đời nếu có một người để mình da diết thương, mình cuồng nhiệt yêu, mình điên cuồng nhớ... thì đó đã là một hạnh phúc.
Hạnh phúc vì tin rằng dù được hoan lạc yêu thương hay não nùng tình phụ thì những cuộc tình đẹp vẫn tồn tại và có thật ở trên đời. Trong suy nghĩ đó, các bạn hãy gieo yêu thương để gặt quả hạnh phúc như thế.
Để có được cuộc sống hòa thuận như những năm tháng ba, mẹ đang độ ở tuổi 36 , 37 tuổi phải trải qua rất nhiều giông tố phép thử.
Ai trong chúng ta đều qua ngưỡng 35, 37 tuổi, đến tuổi đó rồi cuộc hôn nhân thường đã được 10 năm nếu xây dựng sớm. Ba, mẹ nó cũng vậy, 3 năm đối với 1 gia đình bên bờ vực tan vỡ là rất khủng khiếp. Bao nhiêu lần gia đình hai bên ông bà ngồi lại, bao lần mẹ bỏ lên ngoại không về, cũng bao nhiêu lần nó phải khom lưng đào khoai non luộc em ăn qua ngày.
Trái tim đang đập trong lồng ngực nó lúc này không phải đã lớn để chạy theo một người không quen biết, mà trái tim thấp thỏm mỗi ngày sợ gia đình vỡ vụn. Giấc ngủ của nó chập chờn thức dậy vào nữa đêm thường xuyên, sợ em khóc, hay lại âm thầm làm du kích cho mẹ. Ngoài những lúc bận rộn còn thời gian rãnh ngồi trầm ngâm suy nghĩ nếu có một ngày các chị em không thể ở cùng nhau, những mãnh đời vô tình chia hai lối. Ông bà hai bên ở xa nhau vậy sau này lớn lên , chị em nó còn yêu thương nhau không, khi dòng đời không cùng chung lối đi, đêm lạnh không còn dựa vào lưng nhau để ngủ, đêm rét mướt cũng không cùng nhau để thấy gương mặt chị hoặc em mỗi ngày, cứ nghĩ đến đó thôi nước mắt đứa trẻ ấy trào ra. Mỗi lần ba, mẹ dắt nhau ra tòa rồi lại quay về cả hai, là con tim thơ dại ấy hồi hộp tưởng tượng mình sẽ sống cùng ai…
Khoảng lặng giữa hai người lớn thường không nói gì nhưng vẫn có một bầu không khí căng thẳng, chỉ có một mình nó thầm ước, ba mẹ đừng ly hôn. Để sớm sớm chiều chiều thấy đầy đủ những gương mặt tất cả các chị em. Rổ khoai luộc chín ngồi vây quanh phải đầy đủ các thành viên. Ngay cả những lần các em mãi bắt chuồn chuồn, hay chơi đá chó cỏ các em không về ăn đúng bữa, là chị, nó lại sợ em thất lạc sợ rằng mai kia khi hai đấng sinh thành không còn ở với với nhau. Ngã rẻ nào nghiệt ngã nhất cho chị em nó, lối đi nào cho sự lựa chọn hay rồi chị em bất hạnh phải xa nhau.
Buổi chiều hôm ấy, cả ba,mẹ cùng về nhà mẹ gọi nó ra tâm sự: Ba mi ở nhà thì gây gỗ nhưng khi ngồi trước tòa lại nói:
” Thưa tòa, tôi là người hiểu biết, mà người đã có hiểu biết không ai đi ly hôn vợ, vợ tôi do sinh nhiều con nên trầm cảm hay cáu gắt mệt mỏi, tòa gọi tôi phải có mặt chứ tôi đã chọn được từ trong đơn vị, là một cô y sĩ thông minh, xinh xắn, dù cuộc sống vợ chồng cũng như chồng bát xô xát là chuyện thường tình, nếu bỏ vợ tôi sẽ không thể lấy được ai như vợ mình”.
Sau mỗi câu tâm sự bà thở dài khó hiểu, được đà lấn tới và lại tiếp tục bị gọi xuống tòa. Nhưng thú thật là có đến tòa nhiều lần đi chăng nữa thì mẹ tôi cũng bị ba thuyết phục, vì ông là người nhu cương đúng lúc. Nếu là người đàn ông khác vì tự ái vợ mà dám làm đơn đi tòa án kêu cứu cuộc hôn nhân sắp đổ vỡ thì nhiều đàn ông vì sĩ diện sẵn sàng tiếp tay thêm, xé nát thêm rồi ra sao thì ra, nhưng với ba lúc ấy, ông nhẫn nhịn trước tòa án, nhẫn nhịn cho cơn thịnh nộ của đàn bà gào thét kể tội, chờ qua đi từng chút tùng chút một.
Trong cuộc hôn nhân của hai người có đứa con thứ 4 tật nguyền, một phần vì cuộc sống mưu sinh khi con khi quá nhỏ, nhưng một phần do cuộc chiến tranh ấy là di chứng ngày một rõ trên thân hình đứa con gái. Những lần Mỹ ném thả từng thùng chất độc xuống căn cứ, nhiệm vụ bắt buộc chạy về vùng sương khói ấy, hít vào dù ít hay nhiều thì đứa con là một phần minh chứng mất mát phần máu thịt của ba mẹ không thể trọn vẹn từ chiến trường mang về. Ba vẫn nhai từng miếng cơm để bón cho em ăn mỗi ngày và chính ba vẫn cùng chị cả mỗi đêm trằn trọc thức trắng vì con khi trời trở gió, những đứa con khác lành lặn bình thường có thể ngày một lớn, lại theo dòng đời quy luật tồn tại theo từng cách riêng, còn đứa con tật nguyền ai cưu mang, đó cũng là giọt máu phải mất 9 tháng 10 ngày dưỡng dục mang nặng đẻ đau mà có. Ba không đành lòng, không thể.
Vậy chia kiểu gì cho đúng đây, khi hai ngã rẽ hai số phận không cùng suy nghĩ nữa, Hàn gắn lại khi hai gia đình biết chuyện đã không đơn giản nhưng hàn gắn khi đã đến tòa rất nhiều lần thì không hề đơn giản vậy nhưng quyết định nắm tay nhau vượt qua sóng gió lần này thật khó, chứ để chia tay thì dễ vô cùng, khi hai người vốn dĩ là hai người xa lạ, gặp gỡ rung động, rồi một ngày không còn thương yêu nhau nữa mà đi “tìm những người không hề quen biết để nhờ họ chia con, chia của” nghĩ cho cùng có vô lý không? Đồng ý là đã cạn chữ tình thì phải nhờ người không quen biết ấy phân giải coi như là tố cáo nhau để thể hiện cái tôi to lớn trước khi đổ tội cho nhau và chia tay.
Điều gì khiến cho người trong cuộc nhìn thấy rõ nhất, tại sao cuộc sống gia đình có thể lâm vào ngõ cụt. Những vần thơ của mẹ lại như oán trách ba mỗi ngày, có lúc bà lại giả vờ vô tình để chồng đọc được, nhưng cách truyền tải cho ba nghe đó là hát những vần thơ viết trong nước mắt của mình bằng cách hát ru con. Lời ru mỗi ngày cứ lắp đi lặp lại ấy trách móc cả giận hờn tủi thân trong trái tim người phụ nữ lúc này rất sợ ly tán mang cả vào các câu thơ mà đêm đêm viết lên lời ru cho con, phải làm sao để nuôi dạy con cái trong một gia đình không vẹn toàn. Nỗi sợ nhất của người phụ nữ là khi họ không còn nói, đứng trước mặt mà họ không nhìn thấy, đi ngang qua không còn hình bóng, chứ còn trách còn hờn là còn yêu da diết.
Sống làm người anh ơi ta phải sống
Sống làm sao cho cuộc sống thông minh
Sống làm sao cho trọn nghĩa vẹn tình
Đời chồng vợ gia đình êm ấm
Anh ơi ta yêu nhau say đắm
Những chuỗi ngày dài đàm ấm bên nhau
Em muốn anh không một giây nào
Quên con cái gia đình anh đó
(còn nữa)...
Thật may mắn ba lại là người đã từng yêu, đang yêu người phụ nữ ấy và những đứa con. Quyết định giang đôi tay ôm lấy những đứa con, chảy những giọt nước mắt xây dựng lại gia đình hạnh phúc để đích đến của cuộc hôn nhân là cùng chung tay có một cuộc sống chung, các con được đến trường, tuổi thơ của con cái không bị đánh cắp mất những hồn nhiên là cả sự cố gắng mỗi ngày của cả hai, là vợ chồng ai cũng có công việc riêng rồi tối về cả nhà sum vầy bên mâm cơm, cùng nhau trò chuyện vui vẻ,…Những ám ảnh của những ngày căng thẳng không còn. Nhưng trên bước đi của nó vẫn có dấu chân gập ghềnh suýt ngã… Vì vậy nó thầm cảm ơn ba đã không tranh cãi trước tòa để chia con ngày ấy với mẹ.
Hãy yêu thương cha thật nhiều khi còn có thể, vì chúng ta chỉ có một người cha trong cuộc đời này.