Mỗi chúng ta sinh ra đều có một định mệnh riêng, tôi hay bạn đều vậy, khi bạn đọc tâm sự của tôi, chị gái tôi và đưa em thứ tư cũng đã về bên kia thế giới, mỗi người sinh dưới một chòm sao chế ngự. Số phận cuộc đời mình tự mình tự cầm nắm lấy. Nhưng có những điều chưa hẳn đã cầm hay nắm được khi lực bất tòng tâm tuổi thơ của chị và tôi gần như là một định mệnh rẽ hai lối đi khác biệt ngay từ khi còn nhỏ.
Mẹ thường nhìn ngắm hai chị em rồi ngâm nga câu truyện Kiều và ví von nó là Thúy Vân còn chị là Thúy Kiều, được Nguyễn Du sáng tác vào đầu thế kỉ 19 (khoảng 1805 - 1809).
Chị cả hơn nó( tôi) 1 tuổi, nhưng là chị, nên nó chưa bao giờ dám gọi chị là (tau – mi)
Sinh dưới chòm sao Kim ngưu , chị có nước da bánh mật, thân hình nhỏ nhưng rắn, ngày lên 3- 4 tuổi nó thường đua học bài cùng chị.
Trong căn nhà lá đơn sơ giữa cánh đồng, buổi chiều gió nhẹ thổi, các con vui đùa ríu rít, tối đến mẹ lại dạy các con học chữ, đọc bài, nó nhanh nhảu hơn chị chưa kịp dạy nó đã thuộc hết nên không bị cốc đầu, nó đọc đúng từng con chữ không hề lẫn lộn.
Chị được đi học, nó thì chưa vì hồi đó nó chưa đủ tuổi, nhưng cái tính khóc đòi đi học và cứ chạy theo chị rồi ngồi ngay cửa lớp. Vậy nên cuối cùng ba nó phải gặp thầy và xin cho được ngồi trong lớp, nó đắc chí ghi nhớ hết các lời thầy dạy. Tổng kết năm học nó được ghi tên đầu lớp, chị gái nó đứng thứ 2 và phần thưởng tấm ảnh Bác Hồ.
Bởi nó nhanh nhạy hơn chị nên nó trở thành trợ thủ đắc lực cho mẹ mọi lúc mọi nơi. Nó muốn mình là con trai nên nó như suối nguồn sức mạnh để mẹ yên tâm.
Ba mẹ quyết định quay lại xin việc vào nông trường cao su Việt Trung. Tuổi còn trẻ nhưng cuối cùng đơn vị đồng ý nhận chồng, còn vợ đông con thì không. Vậy không bàn cãi nữa quyết định ở nhà cùng nhau.Giai đoạn đó bắt đầu chuyển chỗ ở ra ngoài gần trường để con cái đi học gần trường.
Ngồi bên bếp lửa nó còn nhớ câu chuyện mẹ kể:
Có ba đứa trẻ: 1 là con cô giáo, khi đến lớp bạn nhỏ chạy lên bục giảng tay cầm cây thước và bắt đầu dọa dẫm các bạn trong lớp, các em có học bài không, học để sau nên người, ai không nghe lời sẽ bị cô phạt.
Đứa trẻ thứ 2: là con của bà bán cá ngoài chợ, khi lên lớp lại có hành động, bạn đưa tôi tiền, tôi bán cá cho, cá tôi hôm nay thật rẻ.
Đứa thứ 3: nhà ở gần nghĩa địa nên lúc chơi cùng các bạn thì trò chơi là khiêng người giả chết đi chôn.
Nên trẻ con ảnh hưởng rất lớn từ cha mẹ làm nghề gì.
Nhà được chuyển đến gần trường học cấp 1, 2 và cấp 3 chỉ cách nhà xa nhất 500m.
Đứa con thứ tư sinh ra bình thường nhưng vì để nhà cho đứa lớn để đi chợ sớm. Ra đi sợ con cho em uống nước vào mũi bị sặc nên luôn dặn các con đừng cho em uống, mẹ đi vắng hai chị em lại đưa võng cho em. Trưa hôm ấy cả ba và mẹ về có hỏi: “Em hôm nay ngoan không?”, cả hai chị em đều nói “dạ rất ngoan, em không hề khóc”, nhưng khi vào nhìn thấy bé đã lên cơn sốt co giật động kinh do khát sữa thiếu nước. Cơn sốt nặng ấy đã cướp đi trí não của người con thứ tư. Cũng từ hôm đó dù chạy chữa nhưng em gái thứ tư vẫn bị bại não, nằm yên một chỗ hai hạt cơm đưa vào miệng thì phun ra một hạt, đêm đến ba và chị gái gần như thức trắng thay phiên nhau ru em.
Mẹ có thêm đứa nhỏ hơn.
Chị nó như bảo mẫu thực sự và cưộc đời hai chị em bắt đầu được phân công theo tính cách của cả hai. Chị lo trong nhà cơm nước giặt giũ lo đảm đang các em và giúp mẹ việc vặt, phần đi chợ bán hàng cho mẹ là do nó đảm nhận vì nhanh nhẹn lễ phép. Hai chị em lớn lên cùng nhau, người lạ thường nhầm là sinh đôi, may quần áo giống nhau, dép đều mua hai đôi giống nhau. Hai chị em học cùng một lớp, cùng học rất giỏi, cô thầy và nhà trường rất quý.
Chị gái nó 7 tuổi bắt đầu những tháng ngày vật lộn với đứa em tật nguyền Tiếng à ơi ru em vang lên mỗi tối.
Cha mẹ là người thầy đầu đời và quan trọng nhất đối với con cái.
Muốn thành công cho con cái bạn đặc biệt chú ý đến môi trường.