***Miền trung ơi! khúc ruột của tôi.
Núi non hùng vĩ, biển, sông mát lành
Đường Trường Sơn một thời bom đạn
Núi điệp trùng, dốc thác cheo leo.
*** Đất dài dãy bên bờ cát trắng
Ruộng cằn nuôi chí khí anh hùng!
Bà con quê tôi cần cù nặng hai vai
Miền trung đó vẫn đói nghèo luôn bám mãi
Bao thiên tai, hạn hán ghé thăm hoài.
*** Giông tố nỗi lên lòng người chua xót
Khi qua đi cơn bi cực bão giông
Giáp hạt đến lấy gì nuôi chí lớn!
Ký ức tuổi thơ ngồi mái nhà “tra thượng”
Lúa vụ gặt vào đã mọc ngay mầm.
*** Mưa như trút ngoài trời kia gió bão
Trâu, bò, lợn, gà, nước cuốn hút ra xa
Lật viên ngói chào nhau qua khe nhỏ
Bên nhà ấy yên không?
Nước ngập đến đâu rồi?
*** Tiếng í ới hỏi thăm qua làn gió rít
Sau cơn bão lại quét bùn, xua rác
Ngước nhìn trời xanh, than kiếp dân tình
Đàn em thơ nô đùa trong nước rút
Lòng lo toan gạo lúa ướt sạch trơn.
*** Biết lấy gì nuôi em khi đến kỳ giáp hạt
Đấng sinh thành nhìn đàn con thơ dại
Cơn đói quặn lòng năm tháng tính sao đây?
Thiên tai đến gồng lưng chống đỡ
Phút giây nín thở, gió giật từng cơn.
*** Quê hương ơi! bao nỗi sống lầm than
Mỗi trận lôi đình của trường giang dậy sóng
Dấu ấn điêu tàn phải dựng lại xanh tươi
Chí khí bà con đã quen dần chống chọi
Trời sẽ xanh mây trắng, nắng vàng sẽ lên cao.
Đà Nẵng ngày 18 tháng 9 năm 2020 (đêm chỡ bão Noul đi qua)