Mưa có ngập đường dài xe lăn mãi
Chốn nương thân xa thẳm cuối đời
Nụ cười chốn ấy vui tươi
Lạc quan như thể chẳng hay tạ tàn
Bệnh tật kéo mãi Cậu đi
Thân cò lặn lội xa xôi hỡi người
Cố vươn đi tiếp quảng đường
Làm người chớ gục thân này có đau
Vẫn biết trước trần gian cõi tạm
Nhưng vẫn cười hát mãi khúc ca
Khi cậu đau con đã ghé qua nhà
Sợ mai kia cậu không còn nơi chốn ấy
Ngày mổ dậy con về - cậu nằm trên chiếc ghế
Vẫn cố cười khi tay cứ vân vê
Vén áo lên Vết mỗ rạch dài
Sự lạc quan nụ cười cậu nói
Cậu còn dai sức, nhưng trong lòng đau nhói
Lần gặp tiếp tại nhà ông mệ ngoại
Nơi đèn thờ tiên tổ quê hương
Khi biết rằng cậu đi biệt quê hương
Mang thân xác đi tìm nơi nương náu
Nắng ngược, mưa dầm gió lạnh xa quê
Ai sẽ ghé về khi cậu không còn khỏe
Vẫn biết rằng các em còn trẻ
Điểm tựa tinh thần gần gũi đỡ lo âu
Nhưng hình bóng người cha già là cậu
Cậu ơi! Ngày ba con đi như ánh lửa lụy tàn
Mất tất cả bởi không còn hình bóng
Gió chỉ thoảng khi cha về báo mộng
Nay cậu đau con thật sự xót xa
Phải ghé về sớm tối vào ra
Lần thăm viếng dù không dài cậu ạ
Mỗi lần đến cậu yếu thêm tàn tạ
Khúc ruột đau vô cùng, nhưng con biết sẽ chia li
Cứ ghé về con lại cứ khắc ghi
Hình hài cậu vẫn trở mình đau đớn
Thân xác ấy sẽ về đâu xa vắng
Khép mắt rồi hóa cát bụi tàn tro
Quán trọ trần gian xin nhẹ nắm dày vò
Trong linh cảm con phải về lần nữa
Dù đường có xa xôi vạn thửa
Con phải ghé về khi cậu còn hơi thở
Tất cả những lần chứng kiến cậu trăn trở
Bước khỏi căn nhà/ có cậu nằm trong đó
Những liều thuốc giảm đau tiêm vào da thịt
Cầm chừng cho giấc mộng kiếp nhận sinh
Ngày 2 tháng 6 yên bình
Năm Quý Mão cậu đã đi biền biệt
Để lại nỗi niềm bao điều thương tiếc
Hãy rong chơi thú vui bên kia cậu nhé
Giọt nắng , giọt mưa vẫn rơi thật khẽ
Con biết trước lần gặp này là cuối
Chỉ vài ngày sau em gọi/ mắt lệ nhòa
Mong cậu đi thanh thản nhẹ nhàng
Bay bổng nhìn Đường quang nơi cửa phật.
Vĩnh Biệt cậu Hoàng Quang Anh- cháu gái Thanh Tú Nguyễn