Chúng mình lưu giữ thanh xuân như thế.
Bạn Phương nói” Mình nhớ ngôi nhà của bạn”
Cấp 3 - Lớp 10B năm ấy có những thứ tình đẹp như nồi khoai luộc năm nào sự ngây thơ, xông xáo, với ngôi nhà và chiếc giường nằm bên cửa sổ ấy đã lấy đi bao giọt nước mắt của chúng tôi là tuổi trẻ dắt tay bạn về nhà, cửa sổ nhìn ra hàng cây ổi, cây dừa cùng hàng tre đưa võng kẻo cà kẻo kẹt. Bạn Sinh, bạn Thuệ ơi. Cà Mau hay Vũng Tàu ấy chúng mình và bạn bằng xương bằng thịt đã một thời nằm ngủ bên nhau, năm tháng ấy là của tuổi trẻ là thanh xuân là chất xúc tác là nồi khoai luộc nóng hổi, mình biết các bạn đi xa lắm xa trường 7 hay 8 km mới đến trường. Mình không biết làm sao hết chỉ biết nhặt khoai đi luộc, và ngồi canh chờ khoai chín, lấy cái rá đựng vào mang ra chúng mình cùng ăn. Mình chỉ làm cho các bạn được chừng đó thôi, nhưng đã qua đi 1/3 thế kỷ rồi đấy các bạn ạ. Khi hai bên đầu dây điện thoại cùng khóc thì nó mới chỉ đâu đây của ngày hôm qua thôi!
Thế rồi chúng mình đã biệt tích - hãy đi con đường của riêng bạn! đó là ý tưởng tốt hơn bao giờ hết.
Trong mỗi chúng ta - Thanh xuân cấp 3 như nhụy hoa đang nở, đó là khoảng trời bình yên trong phập phồng lo sợ, đó là thời kỳ hạnh phúc nhất trong đơn độc nắm lấy tay bạn bè, đó là lúc buồn bã nhất vì chữ định hướng, đó là cảm xúc nhất vì chỉ cần có nồi khoai luộc khói nghi ngút đã chạy qua 33 năm không quên, đó là đường đi bộ mà bước mãi không đến trường các bạn phải thức dậy từ gà gáy canh ba, đó là lúc mờ sáng đã thấy các bạn lác đác đi qua nhà. Mình yêu các bạn nhưng chẳng biết làm gì cả chỉ biết im lặng. Bạn Sinh nói chuyện với mình gần 2 giờ đồng hồ, bạn ấy nhớ mình hay im lặng, âm thầm cầm rỗ khoai đi luộc, rồi cùng nằm lên cái giường ngang qua cửa sổ, ôm nhau ngủ trống đánh lại bật dậy chạy sang trường tiếp tục học. Chúng mình đã có một đoạn thanh xuân như thế, thật đẹp bạn ạ!
Sự im lặng của mình nó đã là Thanh xuân trôi qua như một giấc mơ đẹp đẽ vậy, có dư vị ngọt ngào cũng xen lẫn những tiếc nuối, day dứt, ...
Ngày và đêm đã cho chúng đi quá nhanh, không kịp nhìn lại một chặng đường sắp sửa tuột mất. Để rồi, bến ga tàu Minh Lệ hay bến đò Cửa Hác, bến đò Phú Trịch, Cồn Sẽ theo dòng sông Gianh chúng ta rời sân ga hay lên thuyền đi về phía đường Quốc lộ 1A thì hành trình bay đi trong thế giới trưởng thành phía trước, các ngã rẻ từ Quảng Tiên, Quảng Trung, Quảng Tân, Quảng Lộc , Quảng Thủy, Quảng Sơn, Quảng Minh đều đi chung 2 lối đi ấy, Quảng Văn, Quảng Hòa đều xuôi theo sông Gianh bắt xe vào Nam tiến, hoặc bước lên tàu đi trong hành trình ấy. Thế giới trưởng thành năm nào là hành trình mong manh vô định, khi ra giữa bạt ngàn người xa lạ thì quê hương và bạn bè tôi đâu? Ước cho thời gian khứ hồi - tôi và các bạn lại ngồi quây quần bên rổ khoai luộc, tựa vào nhau để bớt đi cô đơn phần nào bạn nhỉ. Nhưng thời gian nó cứ thế lao đi, và xô chúng ta như những đợt sóng đánh mạnh khi đang chèo lái con thuyền cuộc đời. Bạn đã bao giờ thấy lòng mình bất chợt chùng xuống khi ngoái đầu nhìn lại dĩ vãng xa xôi.
Hôm nay mình và Sinh đã điện cho nhau - 1 bạn Quảng Tiên ống xăn ống xả - 1 bạn bạn quảng Hòa chỉ có nồi khoai chờ đợi, chúng mình xúc động khi nghe được giọng nói của nhau. Hai đầu dây ấy kể cho nhau nghe bước đi chập chững và bước đi rắn chắc để đến giờ đây 33 năm rồi vẫn ước. Những gương mặt cố nhân nhòa dần vì cuộc đua với những nỗi lo, thế giới người lớn vốn thật cô đơn. Khi bạn đang vùng vẫy với giấc mộng nào đó thì thời gian không đợi: Ông bà, ba mẹ, thầy cô tóc đã bạc trắng, người còn người mất, vết nhăn hằn sâu. Khóe mắt trũng xuống, nhưng lời dạy của thế hệ đi trước vẫn đâu đây văng vẳng bên tai chờ chúng mình trưởng thành lao vào cuộc đời với những đợt sóng xô bờ cho bước hành trình làm người ấy.
Thế giới tuổi trẻ không có hối tiếc thì không gọi là tuổi trẻ nữa. Những ngày còn trẻ, chúng ta mãi mê chạy theo thứ gọi là danh vọng, là tiền bạc, là mưu sinh xem như một lẽ sống tất yếu mà người trẻ nào cũng cần. Tại sao mình hay im lặng bởi mình có ông Ngoại hay nhắc đời người không biết vinh, nhục ra sao.
Sự nghiệp, nó là một cuộc chạy đua không hồi kết nhưng rốt cuộc thì sau bao nhiêu lần sóng gió cuộc đời tạt thẳng vào mặt, ta vẫn băn khoăn, không biết con đường mình chọn liệu đã đúng hay chưa. Thành công khi chúng ta tìm kiếm cơ hội nào đó phù hợp, điều tất yếu đó là phải đi qua gian khó và trên mỗi ngã rẽ đều có một sự cạnh trạnh. Tất nhiên sẽ chẳng có thành công nào không trải qua gian khó, muốn đạt được ước mơ thì bạn phải chạy đua cùng thời gian thế rồi bạn đã lựa chọn cơ hội hay tìm kiếm cơ hội.
“Nhu cầu Thanh xuân” của chúng mình là những tháng ngày tìm lối đi khi khả năng đáp ứng nào đó để tìm ra cơ hội đó chỉ có duy nhất, một con đường thoát thân bằng cách phải đi học để thoát li và luôn sẵn sàng vấp ngã để sẵn sàng đứng dậy, cứ nghĩ thời gian dài rộng bao nhiêu cuộc đời có mấy lần 10 năm. Chúng mình xa nhau chớp mắt 33 năm. Giờ đây không còn cầm trên tay cái “kẹo mặt trăng” của gia đình đình mình tự làm, rán giòn mang ra chợ bán, nhưng khi các bạn đến nhà mình chỉ biết mời các bạn, mình thương các bạn như chính thương mình và cứ thế mỗi ngày gánh kẹo mặt trăng ấy ra ngồi chợ Trường, chợ Sải mình lại mong bán ế những lúc gần tan chợ để cầm về, đó là việc mình làm được cho các bạn, mình ít nói bởi không có lời xảo ngôn được, chỉ biêt cặm cụi nhồi bột và pha màu bằng kẹo kho cá, rồi ép từng tấm cuộn tròn lại, mạ mình tập cho cách thái sao cho nó ra hình mặt trăng, rồi bỏ vào nồi hấp, phơi khô và rán, bột sắn thôi mà khi rán lên vàng, giòn, thơm mùi của dầu lạc. Nhóm bạn mình ai đã từng đi qua nồi khoai luộc nhà mình thì không thể quên được kẹo hình mặt trăng mình làm.
Khởi nghiệp là thức đêm mỗi để nhào nặn nó, hấp lên cho chín phải canh từng que củi, đứng để nó quá chín. Đến khi quay lưng nhìn thẳng vào quá khứ chúng mình có mấy lần 10 năm để nhào nặn, khi vấp điều gì đó chúng ta lại chặc lưỡi thôi thì gia hạn thêm chút thời gian, ai ngồi đây để hối tiếc thời khắc ngày ấy tình cảm đong đầy theo năm tháng. Vậy rốt cuộc thì tuổi trẻ này có khiến bạn phải hối tiếc vì điều gì không?
Ngoài kia trời mưa nặng hạt, mình ngồi trong nhà nhìn ra thấy các bạn ướt sũng, có bạn khi bước vào lớp lại bị cảm lạnh vì ướt mưa nhưng vẫn muốn đắm chìm trong giọt nước mưa đó là vì sao - vì chúng ta còn thanh xuân phía trước quảng đường có khổ hay khó khăn bao nhiều chỉ là một dấu mốc cho cuộc hành trình mới.
Cắm trại đó là những năm tháng đầy nhiệt huyết khi tự mình vác những cây roong hay tre nứa, lá dừa, cùng nhau làm những dãi băng rôn với hàng chữ Chi Đoàn 10B, cũng là lúc chúng mình đã dốc hết sức lực chú tâm vào sản phẩm là cuộc thi nhà trường đặt ra để chấm điểm trại. Các bạn ạ dù có hối tiếc thì ít nhất chúng mình đã cùng nhau nổ lực một thời như thế để theo đuổi những hoài vọng mà bản thân cho rằng đúng nếu nó chưa trọn vẹn, nhưng ít nhất, chúng ta đã ghi lại những trang thanh xuân nồng nhiệt nhất.
Có người khi nhìn lại năm tháng đã qua, không kìm nổi tiếng thở dài vì những tiếc nuối. Bạn cho rằng, nếu bản thân kiên trì hơn một chút, cố gắng hơn một chút thì kết cục cuối cùng có lẽ sẽ không khiến mình của ngày tháng bây giờ mang nhiều nỗi buồn đến vậy. Nhưng cũng có những người lại xem vấp ngã tuổi thanh xuân như một dấu mốc, để biết rằng, ít ra mình cũng từng sống một cách nhiệt thành đến vậy.
Nếu quay ngược vòng nhân sinh mình vẫn tiếp tục được như ngày ấy vẫn luộc những nồi khoai nghi ngút khói và tiếp tục nhào nặn từng cái bánh kẹo hình mặt trăng, chỉ cần gặp được các bạn mình sẽ mang ra mời, cùng ăn. Chúng được vẽ nên bởi rất nhiều gam màu, có rực rỡ, có trầm nhẹ. Có nổi nhớ dài 33 năm để hôm nay đây mình và bạn Sinh nói chuyện gần 2 tiếng, hai đầu dây đều khóc nhớ lại nhiều kỷ niệm, nổi buồn và hạnh phúc luôn song song song tồn tại, ngày giông bão là khởi đầu cho sự bình yên! mặt trời lại tỏa ánh nắng ấm áp. Nhớ về thanh xuân năm ấy, các bạn có hối tiếc điều gì không?