Từ khi nào gia đình mãi kiếm tìm.
Bóng người chị không còn về đến ngõ
Lạc mất nhau trong chiều hoang nắng
Trái tim mơ hồ vỡ vụn cơn đau
Lồng ngực mẹ, ba khắc khoải đợi tin con
Con đường quen em mắt lệ mỏi mòn
Tiếng còi tàu làm xé nát ruột gan
Nghe trong lòng quặn thắt nỗi thương đau.
Chị đi rồi, quê nhà buồn vắng bóng
Xóm làng xôn xao rằng chị ấy bỏ đi
Họ biết đâu gánh rau muống tảo tần
Trên đôi vai gầy tuổi mới 13
Tiếng còi tàu inh ỏi sân ga
Chở luôn chị và gánh rau trĩu nặng
Vai thơ ngây mồ hôi ướt đẫm
Em tiễn chân hổn hển chạy theo sau
Tàu hú còi và tàu rời sân ga
Và chuyến tàu định mệnh đã đi rồi.
Mẹ gào khóc đêm về lệ ướt gối
Ba ngóng trông thơ thẩn vào ra
Tài sản trong nhà đội nón đi xa
Những chuyến tàu ba sục lùng tìm chị
Ga Thuận Lý, Đồng Lê, Quy Nhơn xa tít
Đôi chị em Vân, Kiều mẹ thường ví
Nay lẽ bóng mình em với ngổn ngang ruộng vườn.
Đường vạn nẻo biết tìm chị nơi đâu
Đã lạc mất rồi tiếng cười bổng chia hai
Ba ưu tư trầm ngâm làn khói thuốc
Tiếng mẹ khóc nấc ngẹn về đêm.