17 Tuổi Khởi Nghiệp - Cú Vấp Đầu Đời - Thanh Tú Nguyễn

17 Tuổi Khởi Nghiệp - Cú Vấp Đầu Đời
Ngày đăng: Nov 24, 2021 Lượt xem: 972

Những trang đời là những kỷ niệm đẹp, là bàn đạp cho con mỗi ngày trưởng thành con à, Chúc con hạnh phúc ấm áp nha con!( Dì tôi- Trần Thị Bích Hòa)

 

17 tuổi khởi nghiệp thanh tú nguyễn

 

Trưởng thành chúng ta có tính số tuổi hay không? Trưởng thành là để mong chóng qua đi ngày thơ ấu, vượt thẳng ra ngoài ô cửa sổ đón ánh nắng ban mai mỗi ngày, Trưởng thành tức được làm người lớn tự do theo cách của mình, trưởng thành là khúc nhạc hân hoan thể hiện cái tôi của đứa trẻ đếm số tuổi mong làm những gì mình muốn và không còn ai ngăn cản vậy trưởng thành có vui vẻ và hạnh phúc hơn cho bạn.

Ban đêm tôi ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới. Trong lòng ấp ủ giấc mơ về một sự thay đổi mới khi được bước ra khỏi nhà và học hành cao hơn, nhưng tôi vẫn quyết tâm khởi nghiệp cùng mẹ bằng cách bán thật được nhiều hàng hóa mẹ buôn, tôi cùng chiếc xe đạp cọc cạch lên mãi tận Quảng Sơn, Quảng Thủy, Khương Hà, lấy mật ong về bán.

Tôi tập đương đầu với mọi thử thách để biến giấc mơ thành hiện thực đó là kiếm tiền để được đi học tiếp, tập đương đầu một mình trong mỗi chuyến đi nhập hàng khi tôi và mẹ đã mở mang được thị trường ra các xã như Quảng Kim Quảng Phú, …Tôi gan lỳ trong cách tiếp cận khách hàng thuyết phục bằng mọi cách về giá trị hàng hóa của mình để khách hàng chấp nhận. Tôi vẫn có chút xíu quỹ đen để chuẩn bị cho kỳ thi Đại học sắp tới.

Tôi bây giờ cứng rắn và mềm mại song hành, tôi biết nghiêm khắc để làm gương cho em, nhưng cũng đủ mềm mại để gặp gỡ khách hàng cho mẹ, may mắn trong tôi được trải qua thời gian tuổi thơ vất vả nhưng đổi lại có một gia đình có ba, có mẹ có các em hạnh phúc biết nhường nào khi được nhìn ngắm những ánh mắt trong veo của các em chờ chị đi chợ về có quà.

Thái độ của tôi nhìn nhận sự việc ngày một khác. Khi lớn lên cuộc sống thay đổi theo, tôi tập cách giải quyết đề một cách tích cực trong những chuyến hàng, thay vì những lần nổi loạn tôi trầm tính lại và tập trung cho việc kiếm thu nhập lo cho gia đình cùng  mẹ, cho các em ăn học, tôi thấy mình đã lớn hẳn, biết tính toán lo lắng cho gia đình, các mối quan hệ trong gia đình tôi bắt đầu nhìn nhận tích cực rất nhiều, cùng mẹ đi buôn những phiên chợ. Ba cũng vui hẳn và thường khoe với bên nội tôi đã tốt nghiệp cấp 3 như ngày xưa gọi là đã đỗ tú tài, con đường vẽ ra trước mắt đầy thách thức và kỳ vọng ở tôi.

Những cung bậc cảm xúc lúc tuổi teen gần như không còn, thay vào đó một tôi đã chín chắn, hóa ra cuộc sống của người lớn đã trưởng thành lại tất bật hơn lúc còn nhỏ. Cơm áo gạo tiền tính sao cho đủ,  tôi biết mẹ lấy chồng xa một mình không bà con nơi đây cũng không dễ dàng gì, tôi lao vào giúp mẹ và phát hiện hóa ra cuộc sống của mẹ không đơn giản khi để tôi đi học, những lúc tôi đến trường thì mẹ mình cũng phải đến chợ, đôi lúc mẹ vừa sinh em 1 tháng đã phải đạp xe hàng chục cây số để nhập hàng, tôi nhìn nhận lại những lần mẹ nóng và la mắng tôi, ngoài kia những bộn bề vất vả ấy không phải là màu hồng. Giá trị của cha mẹ đối với con cái thật to lớn và tôi dành hết phần buôn bán về cho mình như để bù đắp lại cho mẹ mình nếu sau này tôi đi học xa nhà, tôi nung nấu thoát ra xã hội, những cũng có tình huống sẽ lập nghiệp bằng đi buôn như hiện tại, nếu gia đình mình không đủ tiền ăn học.

Phiên chợ năm ấy tôi cùng mẹ chuẩn bị lên thuyền máy đi chợ phiên. Hàng hóa bán rất nhanh không có sự cạnh tranh nào, lên thuyền quay về nhà, khi thuyền cách bờ khoảng 400m tự trật bánh lái xoay ngang mọi người nhốn nháo chuẩn bị đi lên hai bên mạn thuyền, Ngồi sau linh cảm của tôi thuyền sẽ chìm, mẹ tôi ngồi trong khoang, khi chiếc thuyền chao nghiêng về một phía, lại lảo đảo trả về thăng bằng trong vài giây và chao hẳn về phái sau, cách bến Cồn Sẻ không xa, nhưng tôi đã chứng kiến rất nhiều cảnh chìm đò qua những lần qua sông. Linh cảm tôi lo cho mẹ ngồi trong khoang khi quyết định mình phải nhảy xuống và bơi vào, thuyền lại tiếp tục chao đảo và bắt đầu nghiêng hẳn nước từ mũi đã nhấn chìm tôi chỉ còn cách nhảy xuống.

Lúc còn bé được cậu út tha đi tắm sông nên tôi biết bơi, cứ thế bơi vào bờ, đứng được trên bờ tôi quay quắt gọi” mạ ơi, mạ ở đâu rồi, mẹ nhanh lên đi” và cứ chạy lại trên bờ, hết người này đến người khác cũng bơi được lên bờ nhưng không thấy bóng mẹ mình. Tôi bất giác giật mình trong lúc đang gào khóc nếu mẹ có việc gì ai là người trụ cột ở đó cho tôi vẫy vùng cho tôi buôn bán hay cho tôi được đi học tiếp, 1 phút trôi qua với tôi lúc này như cả ngày vậy trong lòng bắt đầu thấy sợ và cứ nghĩ 7 đứa nếu không có mẹ, tôi bắt đầu của nhũng tháng ngày tăm tối lo cho em và không còn tìm được con đường thoát thân.

 “Có những thứ không chờ được”.

Làng tôi, bao nhiêu gia đình mẹ không còn, con cái xoay xở cho cuộc sống của mình không dễ, tôi suy nghĩ nhiều làm gì để trả hiếu cho cha mẹ không dễ dàng tý nào, nếu không có một trong hai người họ tôi có được sinh ra và lớn lên thế này đâu dù cuộc sống có đôi lần chạnh lòng vì hoàn cảnh, cha phải oằn vai gánh lúa, cày đất thay trâu, mẹ vẫn tảo tần chợ búa.

Cái gì cũng dỡ giang hết nếu mẹ không ngoi lên mặt nước và về cùng tôi hôm nay, tôi vừa chạy vừa khóc, khản cả tiếng, mẹ đâu rồi hãy lên đi. Tay chận tôi bủn rủn. trong miệng lẫm bẩm mẹ đừng bỏ chị em con. Đừng biến các con thành những đứa trẻ mồ côi. Tôi bất lực khi mỗi người bơi lên lại không phải là mẹ mình. Tôi chưa làm được gì cả, tôi cảm thấy lạnh người nếu mẹ bỏ chúng tôi.

Tôi ngồi bệt xuống bãi cát trên bờ sông mắt nhìn ra xa gần mất tia hy vọng, sắp xếp lại ký ức tôi đã làm mẹ buồn, đã phản kháng bao nhiêu lần, đã tỏ vẻ mình đã lớn bao nhiêu tôi bần thần nhớ câu nói hát:

“Dây bầu dây mướp cùng leo

Sớm nuôi cha mẹ giàu nghèo sá chi”

 

Chỉ cần mẹ qua được kiếp nạn này.

Khi người gần cuối là một bà đã tắt thở được đưa lên bờ, tôi chạy theo xem nhưng cầu mong đó không phải là mẹ mình. Bỗng tôi quay lại sau lưng khi nghe tiếng gọi mình. Đó là mẹ tôi mặt nhợt nhạt quần áo ướt sủng đang lê từng bước chân đi lên bờ trong tay vẫn cố xách cái làn, tôi chạy lại ôm chầm sợ mẹ biến mất cảm ơn trời đất, mẹ mệt và ngồi bệt xuống, hàng hóa tiền bạc đã bị mất trắng, nhưng cái tôi có vẫn là còn mẹ. Một phép lạ đối với chị em tôi, mẹ bắt đầu kể khi thuyền bị múc nước vào mạn bên phải xong chao mạn bên trái khi thuyền chìm thì những tấm ván trong thuyền băt đầu nổi, chặn ngang người không thể nào đạp nó xuống để thoát thân được, và cứ như vậy mẹ bị bó buộc trong khoang thuyền và vật lộn với nhết tấm ván này sang tấm khác, bà biết bơi nên đã tự lấy hơi và tồn tại tìm cách thoát ra, thầm hứa với lòng mình không bao giờ cãi mẹ, không làm mẹ buồn chỉ cần mẹ sống tôi sẽ làm được tất cả những gì mẹ yêu cầu. Cha mẹ nói oan cũng được, tôi cười mỗi ngày thấy mình thật hạnh phúc. Sau này mẹ có la mắng tôi lại thấy đó như một bản tình ca ru bên tai mình hay vô cùng.

 

Tôi vẫn còn cả bầu trời bình yên khi còn ba, mẹ! Chỉ cần tôi có đôi bàn tay và khóc óc tôi sẽ gây dựng lại gánh hàng cùng mẹ chỉ cần mẹ ở bên cạnh và ở đó cho tôi.

Các bài viết khác

Bạn Làm Gì Khi Tự Đánh Giá Năng Lực Chính Mình

Bạn Làm Gì Khi Tự Đánh Giá Năng Lực Chính Mình

Nov 20, 2021
Mâm Cơm Thiếu Bóng Chị & Văn Hóa Bữa Cơm Gia Đình

Mâm Cơm Thiếu Bóng Chị & Văn Hóa Bữa Cơm Gia Đình

Nov 04, 2021
Thơ: Tìm Chị

Thơ: Tìm Chị

Oct 27, 2021
Chiến Sự Triền Miên & Sự Tự Vệ Bằng Đàm Phán

Chiến Sự Triền Miên & Sự Tự Vệ Bằng Đàm Phán

Oct 08, 2021
Vở Kịch Chiếc Va Li - Hóa Thân Vào Ký Ức Của Mẹ

Vở Kịch Chiếc Va Li - Hóa Thân Vào Ký Ức Của Mẹ

Oct 07, 2021
Chìa Khóa Niềm Tin - Chuyện Mất Ổ Trứng Gà

Chìa Khóa Niềm Tin - Chuyện Mất Ổ Trứng Gà

Oct 05, 2021
Nỗi Buồn Niềm Vui Song Song Tồn Tại

Nỗi Buồn Niềm Vui Song Song Tồn Tại

Oct 03, 2021
Tâm Lý Có Làm Thay Đổi Hoàn Cảnh ? - Chuyện Thi Môn Toán

Tâm Lý Có Làm Thay Đổi Hoàn Cảnh ? - Chuyện Thi Môn Toán

Sep 25, 2021
Chuyện Thi Môn Văn Lớp 10

Chuyện Thi Môn Văn Lớp 10

Sep 24, 2021
Mạng xã hội
Tin tức nổi bật
Ký Sự Đổi Mới - Thanh Tú Nguyễn
Apr 18, 2025
Tự Sự - Thanh Tú Nguyễn
Feb 24, 2025
May mà có bạn Xuân Phương
Mar 08, 2024
Tặng Mẹ Tôi và Tất Cả Các Bà Mẹ - Thơ Thanh Tú Nguyễn 08/03/2024
Mar 08, 2024
Xuân Đến - Thơ từ Thanh Tú Nguyễn
Feb 20, 2024
Fanpage