Bên nội là gia đình bần cố nông, nhưng ngoài ba tôi là TNXP xuất ngũ, bác tôi là một giáo viên, nhà có chú là liệt sĩ. Cũng không nằm ngoài những khó khăn chung của thời kỳ đó. Nhà nội tôi đã nuôi được các cô bác của chúng tôi ăn học đàng hoàng.
Sinh toàn con gái nhưng trong ánh mắt ba tôi tự hào lắm, nhất là tôi. Ba làm thợ hay đóng cối xay, tôi đều lân la như một y tá phụ mổ, chỉ cần ông liếc nhìn thiếu cái gì là tôi đưa dùm cái đó, nào đục , chàng, mây, tre đan.
Trở thành trợ thủ đắc lực cho ba khi nào không hay. Ông lại nhìn tôi và nói: “ Giá như mạ sinh cho ba đứa con trai là con thì hay biết mấy”.
Tôi lại ngồi hí hoáy đan gàu tát nước, hong khô, trét phân bò vào phía ngoài để làm đầy các lỗ. Làm việc với ông lúc mới 7 tuổi tôi được nghe thơ truyện kiều… kể truyện cổ tích, truyện cười, thật lạ là ông luôn nói ngược. Nếu làm theo có thể bị đánh, nhưng nếu hiểu nhanh ý ra làm cho đúng suy nghĩ, chắc có lẽ đó là ông cố tình để cho bộ não của chị em tôi bắt buộc phải suy đoán.
Con người sinh ra không tự sắp xếp cho mình vị trí , địa vị xã hội, hay kiếm tiền bằng đường nào. Tất cả chỉ nhờ vào sự phấn đấu, không dựa vào cha mẹ, bắt đầu từ lúc còn bé khi đang trong vòng tay ba mẹ, trong bài hát ru mẹ trích trong Phụ Tử Tình Thâm của mẹ tôi.
…Công thầy nghĩa mẹ,
......
Thầy đói rách nợ nần
Mẹ đói rách nợ nần
Cùng vì con thơ ấu.
…
Sinh con ra một ra hai
Lo ấp yêu, bồng bế
Sang lên ba, lên bốn
Thôi bú mớm đã rồi
Sang sáu, bảy nhỡi chơi
Chín , mười con khôn nậy.
…còn tiếp
Nghe những lời ru của mẹ tôi muốn tự lập sớm hơn, phấn đấu sớm hơn, bắt đầu sớm nhất có thể, may mắn tôi được sinh ra từ họ, nên nhớ và thuộc rất nhiều, dần dần tính cách và trí nhớ của ba, mẹ cứ truyền hết sang tôi. Mẹ tôi là con mọt sách, tôi hay đọc ké, có những trang sách vượt tuổi tôi nhưng tôi cứ đọc, lúc đó không hiểu gì, bây giờ tôi hiểu cũng chưa muộn.
Bất kỳ tuổi nào 6 tuổi, 7 tuổi, 10 tuổi hay 20, 30, hay 40 tuổi đều không bao giờ là muộn giai đoạn vàng để bắt đầu là 3 tuổi cho đến 12 tuổi, vòng nạp kiến thức tự nhiên, Sinh ra trong bối cảnh: còn giang sơn của bạn, bạn phải tự tạo, đừng dùng nước mắt để kể về cuộc đời mình mà hãy mở ánh mắt thật to long lanh và kể.
Ba tôi thường nói: “ Muốn lấy được chồng có trình độ hiểu biết thì tự kiếm sổ gạo cho mình và bước ra xã hội không được gà què ăn quẩn cối xay ở cái ao làng này”. Ba áp môi trường quân đội để dạy chúng tôi.
Sáng sớm phải thức dậy thức lúc 4h30 sáng. Chạy thể dục 1 vòng, nhà cửa sạch sẽ xong mới được đến trường.
Ba có thân hình cao gần 1,7m, cơ bắp to cuồn cuộn, dáng người đậm, tướng oai vệ tóc quăn, răng trắng đều hạt bắp, mặt có thần khí. Ánh mắt có lúc hiền như Lưu Bị, Lúc lại như Trương Phi, Có lúc lại phán đoán tương lai như Gia cát Lượng. Lắm khi đa nghi như Tào Tháo. Tôi rất kính và sợ. Ba đi và về đôi khi như ngọn gió, chợt ẩn chợt hiện có khi nào bởi ông là thủ trưởng trong quân dội nên tạo nên điều bí ẩn như vậy.
Đêm đêm ông ngồi đóng cối xay. Hoặc đan gàu tát nước, sáng hôm sau dậy thật sớm lại gánh ra chợ bán, ruộng cạn khô ba thường đóng cái cọc một bên, bên còn lại ông tự đều khiển cứ vậy ruộng lúa cũng đầy ắp nước. Ba là suối nguồn sức mạnh cũng là người truyền mạnh cảm hứng phải thành công của chị em tôi. Trời đã khuya nhưng tiêng gõ nhịp làm việc của ông khi sản xuất nông cụ vẫn thường vang lên mỗi tối.
"Trung, hiếu , nghĩa, tín". Ông dạy chúng tôi phải luôn đứng đầu.
Tối đến, ba mẹ thường ôm con vào lòng ngồi hát những ca khúc về cách mạng, dù biết rằng ngày mai phải dậy sớm gánh cối xay đi bán mới đong được gạo.
Những tác phẩm: Chinh Phụ Ngâm, Truyện Kiều, Phụ Tử Tình Thâm, Phạm Công Cúc Hoa, Tắt Đèn, Tam Quốc Diễn Nghĩa hay Thủy Hử tôi điều đươc ba và mẹ kể hoạc tự ý lấy đọc trộm. Cả hai là bậc thầy đọc sách. Đặc biệt là mẹ, mẹ đọc gần hết cả thư viện ở huyện, chính tôi là người được đi dổi hết quyển này sang quyển khác cho bà đọc. Mẹ vất vả kiên định bằng cái thể hiện nghiêm khắc khi dạy con hay sinh đoàn con gái nhưng rất lạc quan và kỳ vọng các con tự lập nên người.
Cảm ơn cuộc đời này con là con của ba, mẹ.
Sách là bậc thầy vô giá, Cha mẹ là bậc thầy trời ban cho bạn.