Ngày ra trường tôi lăn lội việc công
Để có tiền gửi mạ mỏi mòn mong
Thế mà vui tháng ngày đầy trách nhiệm
Thời khắc ấy đã vương vào hoài niệm
Phải làm sao kéo cho được đàn em
Thoát cảnh ruộng đồng chân bùn tay lem
Ngẫng cao mặt lên trời than ai thấu
Và cứ vậy tháng ngày tôi nung nấu
Xây nên mình một hình tượng sáng trong
Để sau này em út nhìn mà trông
Gương người trước người theo sau tiếp sức.
Thời bấy giờ bóng người chị góp lực
Không một ai bày đường vẽ lối
Đêm canh thức nghĩ nhiều sớm tối
May mắn được sinh một kiếp con người
Em lớn khôn dần từng đứa một ra đi
Rồi tháng ngày mãi mãi cứ khắc ghi
Lòng trong sáng đơm đặt đầy chữ hiếu
Trọn nghĩa vẹn tình trước sau như một
Thỉnh thoảng buồn nhưng tự vấn “giá như”
Nếu con trai chắc đời như cánh thư
Bao điều ước gấp nhàu vào khúc ruột
Nếu có nghe tiếng chì chiết bên tai
Chứng tỏ mình vẫn rất còn giá trị
Nếu ai đó ghét mình ra mặt bị
Vậy là ta còn giá trị rất cao.
Nếu đêm nằm ai thổn thức xôn xao
Nhắc đến bạn trông lời thật ganh ghét
Chứng tỏ bạn đã tu thành đanh thép
Nếu gặp bạn ai đó cứ nhạo cười
Thật may mắn họ vẫn còn nhớ đến
Thế cho nên tôi bật lại làm nên
Để khẳng định mình hơn người đứng đái
Ngọn lửa cháy trong lòng ngai ngái
Chứng tỏ bản thân đang có một cuồng phong
Có thể đảo chiều nắm được tâm thông
Cho chính cả gia đình yêu dấu
Có những đêm bụng cồn cào vẫy gọi
Rồi đắm chìm nghĩ ngược mạ và em
Có bát cơm do lương nhận đã thèm
Chỉ có ước mạ và em bên cạnh
Giọt nước mưa lăn dài nghe hơi lạnh
Ước được mình sức khỏe dẽo dai
Có đôi lời đâu đó lướt qua tai
Tiếng chì chiết lòng vài lần chùng hẳn
Nhưng đâu đó lại vui mừng bất tận
Nếu phải nghe những ồn ào hờn giận
Chứng tỏ mình rất giá trị với thân.