Bạn cùng tôi đánh lộn bao lần
Bùn lem luốc ngập lên bờ vai bạn
Đã ba mươi tư năm rồi ai bán
Viên kẹo ngày xưa rủ bạn khai man
Đừng để phải ai bị “Thầy” quở trách
Cuộc đánh lộn thành cuộc đùa thủa nhỏ
Của cái thời hiếu thắng nổi nông
Bạn chạy về tất tả giọt mưa giông
Bay lất phất cho ngày mình hội ngộ
Như rứa đó rồi chúng mình đã chộ
Những hình hài bằng bằng thịt bằng xương
Trên nét mặt có chút đượm vấn vương
Nhưng vui lắm cho ngày mình gặp lại
Dù thời gian có làm ta khắc khoải
NHớ thương thời bím tóc tuổi xưa kia
Dẫu quay quắt nhớ hoài về kỷ niệm
Thời gian là viên thuốc bao màu nhiệm
Cho bạn, cho tôi chín chắn lại bao điều.
Ta cùng nhau tung tăng những buổi chiều
Thăm lại lối chân trần ngày ấy.
Nếm lại những vị ngon từng thấy
Bánh đúc chợ trường về ngồi xổm ăn thôi
Bánh xèo thơm không người lái ai dồi
Bát cháo canh vị mát dạ mặn mòi
Đã bao rồi không nếm vị quê tôi
Đã lao lâu không vội vả khóm đông
Cho họp chợ chiều về tất tả
Bụi cỏ, bờ rào, thay bao lần gió ngã
Khó khăn nào cùng ríu rít yêu thương
Thời má hồng môi thắm vấn vương
Có đôi bạn về lòng không suy tính
Có đủ tiền đi đường không nhỉ.
Mất cả tháng lương làm sao cùng thủ thỉ!
Đêm sáng trăng xưa làng trên xóm dưới
Ngồi - ê - a sách vở ngọn đèn dầu
Thời gian có giăng lại những đêm thâu
Gác lại những tất bật hiện tại
Hãy nhìn nhau như thời thơ dại
Cứ cởi tuồng vội vã tắm mưa.
Về bạn ơi tìm lại thanh xuân xưa
Đã rơi rụng do thời gian ăn quỵt
Đòi lại đi như Chí phèo ngã giá
5 hào thôi khi túng thiếu cho qua
Thị Nở liếc nhìn chua xót ấy mà
Nhưng vẫn “yêu” tình đâu ngã giá
Gốc phượng nhỏ bên trường tre nứa ấy
Chúng mình về tìm vết áo sờn vai
Bờ sông nhỏ bao lần ra tắm mát
Dòng hòa Giang uốn khúc bờ rơm rạ
Bạn và tôi hai người rời hai ngã
Có những nỗi lòng đâu thốt được cùng ai
Có những buồn vui đâu đó ẩn trong lòng.
Xin ôn lại khi cùng nhau tìm lại.
Thơ Thanh Tú nguyễn- Viết cho người bạn đặc biệt