Vàng son con lại tìm về
Nơi con đã giữ một thời trẻ thơ
Mẹ ôm mái tóc màu vôi
Cho con năm tháng bổng bay xứ người
Quảng Hòa yêu dấu nụ cười
Góc kia đằm thắm vàng son Quảng Bình
Đêm hè trăng sáng lung linh
Ếch kêu khắp ruộng tâm tình râm ran
Có ngày nắng hạ chói chang
Hè qua, Thu đến trời giàn bão giông
Giang tay mẹ chặn gió đông
Hôm nay trời tạnh tóc bồng pha sương
Trận đòn năm ấy chưa tan
Mang theo lời mẹ bao ngàn nắng mưa
NGồi đây con viết à âu
Chữ bay xộn xộn chẳng câu chẳng vần
Trời xanh đã điểm bạc đầu
Mắt nhòa lệ ướt thương bầu mẹ vun
À ơi tiếng gió làng hun
Quảng Hòa thay đổi đẹp thay mẹ hè.
Ảnh chụp hội đồng hương Quảng Hòa tại TPHCM năm 2024.