Là con thầy bạn vẫn cứ bình dân
Cười mỗi lúc gặp tôi về qua ngõ
Ngôi nhà tôi nắng mưa lối nhỏ
Nay đã thành nhà bạn, bạn ơi!
Xóm làng xưa thấp thoáng hàng tre
Trường mình học cạnh nhà bạn nhỉ
Ngày tôi đi hành trang mang chữ hiếu
“Thoát nghèo” không bám cảnh ruộng nương
Nhà tôi bao năm tháng vấn vương
Gửi bạn lưu hộ tôi ký ức
Ngọn cỏ, bờ tre, ngôi trường chung đời thực
Nơi ấy nuôi tôi 20 năm sớm tối
Chỉ lo mẹ già mang sao nổi bão dông
Đồng Hới đất cao yên dạ sớm chiều đông
Nên gửi bạn một làng quê yêu dấu
Gửi lại bạn những nắng mưa giải dầu
Bạn giữ hộ tôi vết chân thời thơ dại
Họp khóa Miền Nam bạn mang vào tia nắng
Ngọn gió Lào - Cát trắng quê hương
Bạn gặp tôi ngày hội khóa vấn vương
Tôi nhìn bạn thốt ra lời thương mến
Ngôi nhà tôi nay lại thành nhà bạn đến
Bạn vui cười: “ì- ro- hè” bạn nhỉ
Nụ cười kia vui vẽ khó nhạt phai
Nắng xuyên qua hàm răng trắng ngọc ngài
Đôi mắt bạn nheo nheo tình tứ
Nét rạng ngời tâm hồn không tư lự
Bạn nheo cười làm cả đám cười theo
“Hãy chợn nhau các bạn nữ ơi eo.
Mai lại về bên chồng con trọn vẹn”
Cả gian phòng vỗ tay tràng pháo nghẹn
Bạn gật gù thắm mãi một chuyến đi
Chỉ ước gì không có phút phân li
Để được nghe rúc rích cười bạn nhỉ
Cảm ơn đời - đã mang đi kỷ niệm
Bạn mang theo không hề dấu diếm
Cả ngồi khoai ngồi luộc góc nhà xưa
Và thế là mỗi buổi sớm hay trưa
Lối chân bạn đi về trên nếp cỏ
Nơi cây bàng rung rinh trước gió
Chim rúc rích chích chích ngoài ngõ
Vẫn in hoài dấu chân ấy là tôi
Và đoàn em giờ đã đổi ngôi.
Bạn ôm cả lời quê- cả tấm lòng nhân ái
Với một nụ cười và tâm hồn thư thái
Trời ban cho bạn chút mặn mà đẹp mãi