Bọn trẻ nó không cầu xin để được cha mẹ phải sinh ra chúng. Thật kỳ lạ một kiếp làm người có những suy nghĩ thật kỳ lạ đến mức không có lời văn nào để tả hết được. Con người nó là vòng tuần hoàn theo quy luật của vũ trụ. Có nợ và có vạy, có ân tình thì có điểm đến.
Cái duyên ẩn và duyện hiện không phải người mẹ nào cũng hy sinh hết cho con, không phải gia đình nào cũng có sự công bằng trong yêu thương, không phải người cha nào cũng biết lo toan. Có những đứa con sinh ra đã chịu hẩm hiu số phận chính người mẹ mình thả vào trong nhà vệ sinh và dội nước để chìm mất đứa con (năm 2002, tôi đã chứng kiến) Cũng có những cha mẹ đánh đập con cái đến nỗi thương vong, con cái không phải ai cũng hiếu thuận, có những người con nhìn thấy được sự vất vả của đấng sinh thành nhưng cũng có những người con họ luôn nói họ không tự dưng mà đến thế giới này và cũng không cầu xin để đến mà chính cách mẹ tự bắt nó đến và rồi áp lực, … mọi thứ đều được nhân duyên từ kiếp trước.
Nhưng có một thực tế không nên cưng chiều con cái, cũng đừng lấy cái quyền làm con hay làm em vì một lý do nào đó để khỏa lấp sự vô ơn của chính bản thân. Văn hóa vô ơn càng dẫy giụa thì càng tự mình cay đắng. “ Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Bố mẹ hay người lớn hơn không dùng sự phán xét hay tiền bạc để tặng thưởng.
Em út không có được cái quyền leo hẳn lên đầu người khác trước tiên là anh chị cách xa mình một thế hệ đừng có nói đến bố mẹ.
Khi trong lòng một con người đã có mầm móng vô ơn thì họ cho mình là kẻ thông minh, tự ban cho mình cái quyền chà xát người khác, thật nực cười họ cứ làm vậy chứ họ không đeo lấy cái bảng trên đầu và lao ra đường cho thiên hạ biết họ là người thông minh.
Khi được cái đặc quyền leo lên đầu người khác thì đã đi quá xa cái đặc quyền ấy rồi, thậm chí còn tỏ vẽ ta đây thông minh và vô ơn càng lộ rõ. Đó là một phần dung túng của cha mẹ và một phần chính họ đang ném đi nhân cách và đạo đức của một con người.
Bố mẹ không hiểu rằng, việc chiều chuộng và không giáo dục con cảm kích từng hành động nhỏ, từng chút cái đẹp của cuộc sống, không dạy con bảo vệ người nhà, lòng tự tôn gia đình, mà cho con cảm giác mình có quyền phá hoại mọi thứ, thậm chí "tôi có tiền tôi có quyền". Các bạn đã bao giờ ra đường mà đi trên tuyến phố đẹp và sạch nhưng trong lòng thầm cảm ơn cô lao công ban đêm quét rác chưa?. Phụ huynh đã bao giờ dạy con cảm ơn một người như cô lao công, Hay khi ngồi vào bàn ăn chỉ cần có tiền là hất hàm lên sai khiến người khác phải chạy nhặng lên để bưng bê. Những người bồi bàn đó có lẽ họ đang đi học văn hóa biết ơn và cúi rạp mình. Các bạn được dạy từ yêu gốc cây ngọn cỏ chưa chúng nó cũng có hơi thở và tiếng nói riêng đấy. Khi nghe bài hát của Trịnh Công Sơn có câu “Trên vai hai ta đôi vầng nhật nguyệt/ cảm thấy trong ta hình bóng con người”. Các bạn có cảm tạ không? Hình bóng con người là cảm ơn người đã tạo ra ta , người đã giúp đỡ ta, một miếng khi đói bằng một gói khi no.
Hành trình đến với con người là phải nuôi dưỡng lòng biết ơn và hành trình đó nó phải thường xuyên và liên tục để thức tỉnh chính bạn,
Chúng ta phải làm mỗi ngày cần tu tập mỗi ngày. Những kẻ vô ơn chỉ biết vô ơn và ca thán cho ta không cần ai sinh ra, hay sự nghiệp của ta là do ta mà thành, có phủi hết những người đi bên cạnh giúp đỡ dìu đắt họ thì họ chưa cảm tạ cuộc sống này đã có những người đi trước như cha mẹ hay anh chị, cha mẹ luôn là người thầy đầu tiên trong cuộc đời bạn, anh hay chị là người bạn và là người thầy thứ 2 trong cuộc đời bạn, nếu bạn thực lấy sự vô ơn đối đãi vói họ và nói con cái không cầu xin sinh ra hay ta đây không cần anh chị dìu đắt hay không mài chân mòi mõi tìm ra người thầy người dẫn dắt những bước đi chập chững đầu tiên thì kẻ đó không xứng đáng đầu thai làm người.
Khi chúng ta có tiền, cầm đồng tiền trên tay chúng ta ném đồng tiền qua của sổ tỏ vẽ là một con người giàu có ư, chúng ta đi làm từ thiện khi cha mẹ và cháu chắt chưa có nổi căn nhà để ở ư, thật phi lý đó là làm người tốt ư, đấy là ngộ nhận về giá trị đạo đức. Vay và trả là hai phạm trù đạo đức phải làm đúng, không phải những người con, người em cho phép mình đó là người nhà muốn nói sao thì nói. Vậy khi đã có xu hướng coi thường những gì nhận được và coi đó là lẽ đương nhiên được nhận thì sẽ có một ngày sự bơ vơ và sợ hãi sẽ ập đến.
Nuôi dưỡng và giữ lại sự biết ơn đối với một con vật và cây cỏ đều có trí giác.
Vậy sao sự biết ơn trong lòng ta lại không giữ lại trong lúc ta là con người? cái đó là để bảo vệ và nuôi dưỡng đạo đức của một kiếp làm người.
Chìa khóa thành công chính là cúi đầu cảm tạ khi mang ơn ai đó và phải nhớ mãi để có dịp báo đáp. Hạnh Phúc trong lòng biết bao nhiêu khi ta đã làm điều gì đó báo đáp. Lòng biết ơn là chìa khóa mở cánh cổng để nhìn xa vào thế giới và tâm linh con người hòa vào vũ trụ bao la cho thịnh, cho suy của chúng ta trong nhân gian thời gian sớm muộn.
Ngày bé ấy tôi thường được ông ngoại dạy kỹ về lòng biết ơn, nhất là với góc cây ngọn cỏ, biết ơn nơi mình sinh ra ngọn gió Lào cát trắng, biết ơn từng gốc cây mít cho tôi trái ngọt, cúi rạp mình khi ai cho mình cái gì và nói lời cảm ơn. Hành trình đi ấy tôi luôn quay đầu nhìn lại ai đã từng giúp tìm lại cho kỳ được và cảm ơn. Sự biết ơn từng ngọn cỏ góc cây ngọn có ấy đã tạo nên giọt nước mắt hạnh phúc mặn chát khi bưng bát cơm lên ăn lúc tôi nhận được tháng lương đầu tiên tôi đã khóc và cảm ơn người Bác đã xin việc cho tôi, tôi đã tự sống được bằng sức lực của mình. Cảm ơn mỗi ngày nhìn thấy ban mai, hít thở không khí trong lành và cảm nhận sự sống sự tồn tại: Cảm ơn đời một sớm mai thức dậy / Ta có thêm một ngày nữa để yêu thương.