Có phải em vẫn đứng cười cửa lớp?
Nơi ngày xưa có cả bóng hình anh
Sóng lung linh dạ vẫn cứ chung tình
Em bỡ ngỡ thẹn thùng e ấp nhụy
Thời gian trôi đã phần ba thế kỷ
E ấp tình nâng mộng tuổi hai mươi
Có phải em chẳng để dạ chơi vơi?
Dẫu đã dặn lòng không nhớ nữa
Vị ngọt kia đâu có chia hai lối
Miền ký ức xa mờ nhạt vội
Anh vẫn thế vui đùa cùng tình mới
Rất ngọt ngào đâu còn nữa cho ai
Có phải chăng bóng em cũ xa dần
Vòng tay ấy vân vê tà áo nhẹ
Em vẫn đến bên anh thật khẻ
Vén màn thưa nhìn kỷ niệm phôi phai
Nụ cười anh vẫn tỏa nắng hoàng hôn
Lay động ấy nhưng giờ thành xa lạ
Nhưng anh ạ tình em còn cháy
Con tim này bâng khuâng vẫn vậy
Góc ấy cho anh em vẫn thưởng thủ thỉ
Vậy mà qua 1 phần ba thế kỷ
Đời bơ vơ đẩy xô về quá khứ
Vé khứ hồi cho tuổi phượng hồng rơi
Và anh ơi sao nước mắt chực rơi
Ánh trăng xưa mình từng trao ước hẹn
Má em đỏ bừng lên vì e thẹn
Chạy đi nấp bụi chuối ở sau nhà
Tim thổn thức đêm về mộng gói quà
Cứ nghĩ suy năm tháng nhụy tàn phai
Lý do nào hai đứa bổng chia hai
Tuy không nói cứ lùi ra xa mãi
Gặp lại anh, lòng em như xát muối
Miệng cười tươi, trống ngực đuổi liên hồi
Quay lưng đi tìm ánh mắt xa vời
Ở đâu đó có còn hình yêu dấu
Có còn chăng lời thề kia đã lỡ
Có tiếc một lần gặp gỡ kiếp trần ai
Thuở hàn vi ngày ấy đã chia hai
Thầm lặng thế mất nhau rồi anh nhỉ
Lỗi trượt đường đã chia thành hai lối
Vĩnh cữu tình đầu em tựa cửa ngóng anh
Giọt lệ này rơi rớt góc nhà tranh
Anh đi biệt rồi ôm vòng tay khác
Khúc khoải hoàn nay đà lỗi nhịp
Để nay thành người lạ nắng đầy vơi
May có ngày hội tụ lớp chơi vui
Thấy hình hài thất lạc lại bùi ngùi
Bây giờ Anh cuộc sống đã đổi thay…
Thôi em nhỉ duyên mình chi có vậy
Nhưng anh hứa trái tim này vẫn cháy
Phút cuối cùng anh vẫn nhớ đến em
Chúng mình khờ nên chưa thể bốc tem
Ai mắc nợ, tím nắng chiều sẽ biết.
Giờ anh ngồi chắt chiu gì luyến tiếc
Thứ tha xin em hãy cứ để dành.
Nụ cười em xanh biếc nước sông Gianh.