Mỗi ngày đều là thanh xuân đang tới
Giới hạn của tuổi trẻ là không giới hạn, giới hạn của học hỏi cũng là không giới hạn, bởi bạn biết đổ hết đi những điều mà bạn biết chưa hết, bắt đầu lại là lúc mình không có gì cả bất kỳ lứa tuổi nào.
Bất chợt một bạn trong lớp xin số điện thoại để tìm về yêu thương, danh sách tên dòng mực nghiêng có tên mình được bạn gửi đến 33 năm rồi ư?. Chúng tôi cũng đã có thời gian là học trò của năm học 12 ấy chứ ấy vậy mà đã 33 năm trôi qua, xa mái trường, xa cô thầy, để bước đi trên con đường hoàn toàn mới lạ với bao ngã rẽ. Ở cái thời như chúng tớ khi bụng đói meo vẫn đi đến trường, các bạn ở xa mãi tít vẫn lặn lội đến trường dưới những cơn mưa tầm tả, quần ống xăn ống xả, bê bết bùn đất. Thế rồi những ngày vất vả ấy cũng qua đi.
Chủ nhiệm lớp chúng tôi là thầy Huyền, thầy khá nghiêm khắc nhưng cũng đằm thắm đầy sâu lắng, thầy ít cười, dáng đi vững chải. Ngày chúng tôi tốt nghiệp thầy vẫn đứng đó mỉm cười như đã yên tâm đưa chuyến đò cập bến.
Có lẽ trong đâu đó của những lần gặp gỡ chúng ta đều là con của thầy và hôm nay đây đã được thầy dạy dỗ, có chăng trong quá khứ chúng mình đã là anh chị 1 nhà, vì giận hờn vu vơ nên khoảnh khắc này chúng mình là bạn cùng lớp chăng. Tu 1000 kiếp nên đôi vợ chồng, chúng ta tu mấy trăm năm để được ngồi cùng nhau trong lớp học. Hơn 33 năm sau, qua 2 năm dịch bệnh, í ới gọi nhau đâu đây vẫn xôn xao trong lòng ngực. Chúng ta đua nhau lập nhóm Bài hát Về Ba Đồn quê em lại được chia sẽ cho nhau nghe.
Thanh xuân là những năm tháng mà ta không biết bản thân muốn gì và cứ quẩn quanh đây đó để kiếm tìm câu trả lời, ngủ một giấc dài 33 năm bất giác nhận ra mình đã trưởng thành và phải nếm trải không ít những điều mà ông trời cân bằng lại để thử thách.
Lên voi xuống ngựa trong cuộc mưu sinh vật lộn bởi đồng tiền.
Mỗi ngày đều là thanh xuân, hãy luôn sẵn sàng đón nhận những cuộc chia ly và hãy luôn đón nhận thất bại để bắt đầu lại dù là được định sẵn hay là bất ngờ. Thanh xuân là khoảng thời gian học cách lựa chọn, mà đôi khi sự lựa chọn của ta lại không phải điều ta hằng mong mỏi. Nhưng chắc chắn rằng thanh xuân luôn tươi đẹp dù có bao nhiêu phép thử.
Liên hoan tốt nghiệp vậy là bắt đầu bước đi chông chênh khó định hướng.
“Nếu được quay lại những tháng ngày hạnh phúc cùng chúng bạn thời cấp ba, tôi sẽ dành từng giờ, từng phút để nói với chúng nó rằng: “Tau yêu mi”, “Cảm ơn mi”. Và để nói với thầy cô của mình rằng: “Con yêu thầy cô rất nhiều, cảm ơn thầy cô vì tất cả.”
Có những người bạn mình chơi không thân lắm hôm nay ngồi lại kể được bao nhiêu chuyện, cùng gập gềnh,cùng vinh, cùng nhục cùng một môi trường công việc của nghành xây dựng thủy điện, cùng bước thấp bước cao ở giai đoạn thanh xuân thử thách ấy vậy mà năm tháng cứ qua đi để rồi ôn lại khi chúng tôi đã xa nhau 33 năm trời. Lớn trong từng giai đoạn của lứa tuổi con người nhìn nhau ở gốc nhìn khác đi.
Cấp 3 là quãng thời gian khó quên nhất, là bài văn viết mãi không xong, là đề Toán khó đến phát khóc, là nụ hôn trộm lên bờ mi của bạn trai nào đó và được nhận tấm ảnh bạn ấy tặng lúc bạn mới 2 tuổi thế mà con tim cứ phập phồng lo sợ. Bởi ngày ấy mẹ dạy rằng chỉ ngồi gần nhau hay nắm tay nhau là có chửa đấy - thật lo sợ.
Tối đến là những buổi chui vào nhà bếp để học có đêm thức đến 3 giờ sáng đó là quãng thời gian mà với mình mong đừng qua đi, bởi sự vất vả của ruộng đồng nên rất sợ phải hết học. Quãng thời gian ấy thật hạnh phúc chỉ cần được đến lớp là khỏi làm việc các bạn ạ.
Mọi thứ cứ bình lặng như vậy mà kết thúc, tưởng tượng ước gì có ai đó ngoài xã hội hướng dẫn con đường đi học tiếp. Một bữa liên hoan thịnh soạn do ba mẹ tổ chức cho ngày lễ tốt ngiệp của mình cũng thật hạnh phúc nhưng đó là bắt đầu của cuộc hành trình nặng ký. Vào cái giờ phút bước sang trang mới của cuộc đời này, cứ bình thường như thế mà kết thúc.
Nhà mình lại gần trường khi mùa thi đến sân nhà mình rộng nên các bạn và phụ huynh các xa ở xa, như Quảng (Tân, Trung, Tiên Minh, Sơn, Thủy) được ba mình đồng ý gửi xe vào sân hay các vị phụ huynh đi cùng ngồi chờ con đang hồi hộp trong phòng thi, các phụ huynh cũng như ngồi trên đống lửa phập phồng thi theo và vỡ òa khi trống đánh hết giờ, Những gọt nước mắt hay nụ cười vui sướng lúc ấy là học để thoát ly cho đỡ khổ, những mùa hè sau, nhìn vào cửa sổ ấy chổ ngồi kia không còn là của chúng tôi nữa không phải của những người bạn đã từng gọi tên nhau í ới hay mua hát cùng nhau nữa.
Có những điều đáng ghét đâu đó trong ba năm qua chỉ ước một lần quay lại đều không được nó cứ chầm chậm như thế trôi qua..
33 năm qua các bạn làm gì ở đâu, đời này, lớp học này còn lại mỗi mình tôi nhớ trường nhớ bạn và tiếp tục ôm sách đi học thêm tiếng Anh vào buổi tối nhưng bên cạnh không phải là các bạn, có lẽ sẽ không thể gặp đầy đủ nữa vậy mà đã 33 năm.
Chúng mình đã bước vào đời như vậy, ai có điều kiện đi học tiếp, vài bạn ở nhà tiếp tục mưu sinh có những bạn gia đình khá giả tiếp tục bước nhanh hơn, vài ba bạn đi học sư phạm ra làm giáo viên tiếp bước nghề bố mẹ.

Thanh xuân mới chỉ bắt đầu.
Vào cao đẳng hay đại học là vào môi trường tự do muốn học hay không là của các bạn, vì khi bỏ tiền ra để mua kiến thức cũng như người nội trợ đi chợ mua bó rau, bạn lấy về hay không là quyền của bạn.
Các bạn có thể chuồn tiết thoải mái không cần ai nhắc nhở, cũng có thể ra trường sớm bằng cửa sau chứ không còn sự ân cần răn đe như thời cấp ba ấy nữa.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, vì ngày hôm nay mình và bạn cùng hội ngộ cùng tâm sự với nhau nhiều chuyện của những năm thất lạc đấy thôi, nhưng các bạn ơi có điều đặc biệt nữa là có bạn đã đi cùng đi một nghành giống mình, lấy chồng cùng quê của chồng mình thật thú vị.
Đời người làm gì có ai đi qua 2 lần tuổi trẻ. Những năm tháng vừa lẫn tiếng cười vì biết thêm nhiều điều hay, vừa lẫn những giọt nước mắt của những lần vấp ngã và thất bại. Sau này, khi nghĩ lại sẽ chỉ còn là những kỉ niệm đẹp, đẹp đến không thể quên vấp ngã cũng là may mắn.
Thanh xuân ơi, mấy hôm nay tôi lại nhớ vô cùng, thanh xuân vẫn cháy mãi trong chính chúng ta chứ không phải một thời gian nào đó để qua đi chỉ là làm cho bạn cho tôi chín chắn thêm thôi “20 tuổi mới qua vòng thơ bé”, nhưng qua thêm 33 năm nữa cũng chưa hẳn qua được tuổi 20.
Quá khứ và hiện tại đều chung một con đường. Nhưng thời hoàng kim qua đi hay những thời khắc khổ nào đó cũng qua đi chúng ta vẫn bước mãi trên con đường phía trước. Hãy nghĩ thanh xuân còn đâu đây trong suy nghĩ và cần một nụ cười .
Chúng tôi không ôm nhau và nhìn kỷ vào khuôn mặt ngày ấy nên bây giờ có cơ hội gặp lại chắc chắn không đầy đủ thành viên cả lớp, về đi các bạn. Thanh xuân vẫn trên vai bọn mình