Sống thiện lành vẫn bị bóc mẽ đó mới là cuộc sống, Trong câu chuyện của họ bạn bị suy diễn đấy mới là trí tuệ. Bạn trở thành kẻ xấu trong câu chuyện của ai đó mới là xã hội. Đừng tranh cãi, đừng phân tích tìm cái tốt của mình để giải thích mà nên chấp nhận cái điều ngu xuẩn ấy. Nếu bạn chấp nhận được bạn là nhân vật LORENA, trong tác phẩm ĐƠN GIẢN TÔI LÀ MARIA, hay bạn chấp nhận mình là CÁM trong tuyện TẤM CÁM đó mới chính là bạn.
50% phần trăm thế giới là phụ nữ, chúng ta là phái nữ, nên chúng ta không còn xa lạ gì với các chân lý đơn giản đó là ai hơn ai, phụ nữ thường quay quanh cái quần, áo con cái, người yêu, chồng và đến một ngày đẹp trời nọ bạn vắng mặt trong câu chuyện kia vẫn hoặc mấy chục năm qua bạn tu tốt, bỗng một ngày có hình bóng của bạn đem ra bàn tán, tất cả mọi thứ đó mới thấy được cái giá trị riêng của bạn, nếu bạn không có giá trị thì không ai nhớ đến bạn, nếu bạn không nổi thì họ có xách lên thả trên mặt nước rồi thì tự thân bạn vẫn cứ chìm xuống và lặn mất. Chủ đề bàn tán ấy là bạn, là bạn đang xấu trong mắt họ, hãy yêu thương và trao tặng cho họ một món quà lớn nêu có dịp gặp mặt.
Bởi rằng họ đang tìm cách đẩy bạn lên, cũng có thể nhờ vậy mà bạn được nổi tiếng chăng. Nghệ thuật đòn bẩy này bạn cần tận dụng tối đa để khai thác và khuyến khích kẻ nói xấu bạn nên nói càng nhiều càng tốt, Bịa lên những câu chuyện thật kịch tính vào để bạn suy nghĩ, càng suy nghĩ thì não bộ của bạn càng hoạt động, mà khi não bộ hoạt động thì tôi chắc chắn với bạn rằng càng ngày bạn sẽ thông minh lên đấy.
Nếu câu chuyện của họ càng kinh thiên động địa bao nhiêu thì bạn nên càng cảm ơn họ nhiều bấy nhiêu vì trong mắt họ bạn kinh khủng đến vậy, thật là may may mắn cho ai đã và đang được người khác cho mình rất xấu trong mắt họ , đó là chân tu của bạn đang đạt đến tầm cao để họ nghĩ bạn xấu.
Tâm lý chung của con người đều thích khen dù lời khen đó giả tạo hay nịnh hót nhưng được ca tụng tán dương khen thì mắt sáng rực, thích thú đứa trẻ con cũng vậy.
Lối sống và phong cách mỗi người đều đã được một vì sao chế ngự, tính cách và sự thành đạt do chính bạn tôi luyện mà có, trả đũa trong những câu chuyện tưởng tưởng ra thì coi như cuộc đời họ đang bớt đi một đoạn tu hành, bạn hãy ngẫng cao đầu mĩm cười vì tạo hóa rất công bằng, từ tiểu sử, ăn mặc, phong cách sống, lời nói, công việc của họ sẽ được mổ xẻ từng chút một. Và tất nhiên, không có gì tốt đẹp được nói ở đây cả, mà rặt toàn những thứ kinh thiên động địa.
Nếu một con vật sinh ra lông nó màu đen thì mãi mãi cả cuộc đời nó luôn mang màu đen, nếu sinh ra lông nó màu trắng thì mãi mãi nó tồn tại trên bộ lông màu trắng, Còn con vật màu đen đang cố gào thét hãy cho tôi hoán đổi bộ lông màu trắng của con kia thì có gào cả kiếp này cũng không dổi được đó là một chân lý sống.
Thanh Tú Nguyễn và mẹ.
Vậy nguyên nhân của sự đòi hoán đổi bộ lông này là do đâu? Xuất phát từ sự ganh tỵ.
Thứ nhất, sự hả hê tung hứng khi nghĩ rằng người khác sẽ xấu đi trong câu chuyện đó, ồ không họ không xấu đi đâu mà họ đang khoác cho mình bộ lông màu trắng thì vô tình bị những chấm đen rắc lên làm cho như những đốm hoa bạt ngàn lung linh thật đẹp, chấm đen ấy trở thành những nhụy hoa đan xen đầy cảm hứng.
Đặc biệt là khi kết thúc rồi quay đầu nhìn lại đối tượng bị đem ra vấy bẩn mực đen ấy lại đẹp lên, trí tuệ lên và tu sâu hơn bởi họ đâu tranh cãi gì đâu, họ chỉ mĩm cười và cảm ơn câu chuyện bi kịch và hành động nhỏ nhen kia thôi. Hãy thương yêu lấy họ!
Thứ hai, thế giới quan và tư duy của họ quá hạn hẹp, nên những chủ đề chỉ muốn đổi cho kỳ được bộ lông màu trắng kia bằng cách cắt, tỉa, cấy ghép lập trình hay chỉnh sửa, trong thế kỷ 21 này trí tuệ con người đã thông minh vượt xa thế kỷ trước. Nói một cách toàn diện thì bằng mọi thủ đoạn nhất để che đậy cái bộ lông màu đen ấy, và xin ai ban phát cho một chút lông màu trắng, nói một cách cục bộ thì sao không tạo căn tu để một ngày nào đó sẽ được các nhân tố màu màu trắng rắc cho một ít màu của họ vào màu đen thì cũng có thể nó trở thành hoa đen nhụy trắng lấp lánh.
Khi hít hà các thông tin truyền tải và tranh dành bộ lông nếu người có đủ trí họ nhìn thấu hết, nhưng họ cần tranh cãi không. Không cần đâu mà cần cảm ơn đối tượng ấy, nếu không có sự đối lập thì sẽ trong có sự tồn tại đầy bản lĩnh.
Vậy đó, dẫu điều này có là một mặt trái của cuộc sống, chúng ta khó mà tránh được. Dù bạn cố gắng đến bao nhiêu, bạn vẫn là nạn nhân thôi! Hãy bỏ mọi thứ ngoài tai, mặc kệ không quan tâm. Miễn là chúng ta thấy mình sống không "lỗi" với ai, thì sợ gì dăm ba câu chuyện phù phiếm đúng không nào?
Bạn hãy mở to mắt để nhìn rõ phía sau lưng mình, hãy chạy thật nhanh nhưng hãy chạy lùi giật lại, bạn hãy đi vào căn hầm trong đêm tối nhưng mắt bạn vẫn sáng rực khi trong đó vẫn có bộ lông màu trắng lóe lên những tia sáng để dẫn lối cho bạn.