Mùa phượng đỏ năm nào một thuở
Em hãy về thăm lại mái trường xưa
Rêu đã bám đầy tường nơi cũ ấy
Tiếng ve buồn cho mỗi độ hè sang
Dấu kỷ niệm vào tà áo vạt ngang
Em có biết phượng đến mùa vẫn nở.
Con tim em xốn xang lồng hơi thở
Muốn mãi cùng xao xuyến con đường thơ
Nụ cười vương tia nắng nhẹ lơ mơ.
Xa em rồi chia tay nhau ngày ấy
Khóe mắt ai rưng rưng dục phượng dậy
Đừng ngủ quên khi đông gọi xuân về.
Lời tỏ tình dang dở với tóc thề
Mùa hè ấy ve kêu cho điều ước
Rồi qua đi bao lần ve báo trước
Hè đi rồi, vội vả đón thu sang
Cánh cổng trường mở toang – em có thể vội vàng?
Tôi đứng đợi chờ ai, nước mắt sầu
Em ngang qua, vài bận những đêm thâu
Bước chân không rẽ vào trường nữa
Ngôi trường kia vô tình thành trường cũ
Tháng ngày dài lam lũ chạy đâu đây
Chân níu lại những gì xa xăm ấy
Em bịn rịn chia tay rồi chẳng thấy
Sao không về thăm lại - vết bảng trầy
Viên phấn trắng lăn bụi mái tóc thầy
Ghế ngồi kia em nhường lại ai đây
Em chẳng đến thăm nhau lòng bớt nghẹn
Tường đất bùn - mục nát đổi bao phen
Áo thay bằng mái ngói đỏ. sắc hồng
Tên đã đổi , địa danh cũ vấn vương
Nơi chôn biết bao quân thù ngã xuống
Lâm úy anh Hùng vang vọng tiếng trường ca
Tiếng vang mãi một khúc hát trương Nam
Gió đã thổi- cờ hành quân phất phới
Tia nắng chiếu xen lồng ngực đi tới
Để em đi liệu có nhớ trường không
Cho những ngày tôi cứ mãi ngóng trông
Lê Hồng Phong - Ngôi trường chung mở rộng
Ký ức xưa dấu vết tên Trường Nam
Em hãy về nắng ấm lửa trời ban
Dấu chân em còn đông đầy cùng bạn
Nghĩa cô thầy 1 hành trang xán lạn
Có khi nào…em lại nở quên không?