Gửi con trai!
Những lần con không ăn cơm vì ngày bé con bị cô giáo dạy trẻ cho ăn lại đồ đã nôn ra, vì vậy con không lớn nhanh được, mẹ vào Đà Nẵng lập nghiệp cũng là môt cơ duyên trong khi bố của con vẫn mãi mê công tác tại Hà Nội. Phụ nữ sống sao cho chu toàn, cái chu toàn là phải chịu đựng tính toán từng bước đi nhỏ để ổn thỏa việc gia đình nhưng bố con vẫn yên tâm kkông bị xáo trộn công việc.
Vậy là đã trôi qua 12 năm kể từ ngày con vào lớp 1, để tham dự lễ trưởng thành của con. Con sắp vào kỳ thi quan trọng để đánh dấu 12 năm cơm cha, áo mẹ, công cô thầy, cũng là vết mốc con chín chắn nhiều hơn.
Không hiểu sao mẹ không lo lắng gì về con. Việc học của con mẹ cũng gần như ra những tối sắc lệnh là học đi hết lớp 12 thì tự đi vay tiền học tiếp đại học, tự làm và tự trả nợ, mẹ chỉ cho các con mượn thân xác này để chui ra, mẹ và các con không nợ nần gì nhau ngoài trách nhiệm nuôi đến 18 tuổi. Trong khi các bạn phụ huynh khác rất lo lắng, sau những cuộc họp phụ huynh mẹ ra về thấy trong lòng vẫn bình thường, hay tại cách mẹ dạy các con của mẹ không bình thường.
Có thể nói mẹ là một người mẹ “phát xít”. Mẹ không ân cần chu đáo gì. Mà nhận lại bằng những lời nói khác người, có những lúc sự cứng rắn của mẹ đã lấy đi tuổi thơ nghịch ngợm của các con. Ngày con vô tình chọi cái cây rơi trúng đầu con nhà hàng xóm, con co chân chạy trốn, trong khi mẹ an ủi con họ để xoa dịu tổn thương. Khi được tìm về con nói sợ bị mẹ đánh. Mẹ đã đi ngược lại sự bình thường của xã hội, của 1 người mẹ, cứ thế con lớn dưới sự phát xít của mẹ, đôi khi bị mẹ đánh la, con khóc và run, con có nói ước gì có bố bên cạnh, hay ước gì trong nhà có người đàn ông để con đỡ sợ, nhưng kế sinh nhai nó làm cho cuốc sống cần kiên cường. Mẹ nghe con nói nhưng vẫn quay mặt đi nói rằng con trai cần bản lĩnh, đàn ông phải để họ vùng vẫy tứ phương bầu trời của họ là công việc, nếu không có công việc thì đàn ông không có ý nghĩa gì.
Thế rồi mẹ phân tích con là đàn ông, là trụ cột, tương lai của con thì con tự mình cầm nắm lấy, mẹ chỉ cho con ăn thôi, nếu sau này con không nên người là do lỗi của con không phải của bố, mẹ.
Rồi mẹ quay sang chị gái con đòi nợ tiền mẹ nuôi chị ăn học trước mặt con. Nào đã đòi được đồng nào đâu nhưng cứ kêu to thế để con sợ, tháng ngày cũng qua, con bây giờ sắp tốt nghiệp, có đêm con học rất khuya, đôi lúc có những cuộc thi con vừa học phần mềm vừa cho ra luôn sản phẩm để dự thi, thức khuya đến 4 - 5h sáng và cắp sách đến trường, có chăng tố chất đó giống cả hai bố và mẹ.
Khi mẹ sinh con 10 tháng mẹ lại mang sách đi học lần thứ 2, có những lúc con bị lạc vì mẹ nán lại thi môn, chạy ra cổng trường tìm con trong thất vọng, thật kỳ lạ 2 tuổi con đã nhớ đường về nhà trọ cách trường gần 2 km. Con đau bụng đêm đến ... trên đầu mẹ sáng ra mẹ lại tắm rửa ôm sách và bồng con đi gửi xong lại chạy vào trường ấy vậy mà 5 năm cũng qua đi rồi mẹ cũng tốt nghiệp.
Tốt nghiệp xong là mẹ chính thức thất nghiệp, Đà nẵng tình người – đã níu lấy chân mẹ và bắt đầu những tháng ngày làm lại, Bố của các con vẫn Hà Nội đấy thôi, hai người hai phương trời nhưng mẹ kiên định ở lại Đà Nẵng.
Thấm thoát thời gian xuôi ngược mẹ lao vào các trung tâm luyện thi vì kiến thức phổ thông của mẹ khá ổn, một kỹ sư kinh tế quản lý dự án, tốt nghiệp trường Bách khoa Đà Nẵng kèm theo cái chứng chỉ sư phạm mẹ đã lội đầy các đoạn đường Đà Nẵng thả lại 3 chị em con tự nuôi cơm nhau ở nhà, làm sao con không còi cọc cho được đúng không. Em út nhỏ xíu đỏ hỏn !
Cơ duyên một buổi đi dạy kèm mẹ đã đọc bài báo tuyển dụng, rồi nghành bảo hiểm nhân thọ đã níu chân mẹ khá dài thời gian. Bước vào làm giảng viên của nghành để đươc đứng trên bục giảng ấy mẹ phải đi học đi thi rất nhiều lần, những chuyến đi dạy xa nhà của mẹ cứ vậy triền miên, các con bữa đói bữa no quấn quýt cùng nhau. Với đồng lương bố chắt chiu gửi về góp vào cùng mẹ, và những chuyến về thăm gia đình vội vàng ra đi của bố đã làm cho suy nghĩ của mẹ biết mình phải kiên cường hơn, bản lĩnh hơn, nhưng đôi lúc mẹ cũng chạnh lòng lắm.
Con trai! mẹ biết con không lo âu cho kỳ thi đâu, vì mẹ biết mẹ vẫn đòi nợ con mỗi ngày nên con tự lực để mỗi ngày tốt hơn có tiền trả nợ cho mẹ (trả nợ trong tương lai). Nhìn con ngồi học khuya mẹ không xót con đâu, vì đó là tương lai của con, con tự quyết định giờ giấc. Nhưng việc nhận thức kỳ thi này rất quan trọng đối con thế nào là do chính bản thân con quyết định. Dù cho năm 12 này con thu về rất nhiều chiến lợi phẩm. Nhưng mẹ vẫn 1 câu nói đó học và chơi và học, hết 12 là vay tiền và trả nợ, nếu vay nhà nước kèm theo lãi, nếu vay mẹ không kèm theo lãi nhưng học xong phải trả cho mẹ.
Cuộc đời học sinh ai rồi cũng trải qua ngày tháng ấy. Kỳ thi tốt nghiệp cũng giống như 1 bài kiểm tra đơn giản tại lớp thôi bỏ qua toàn bộ tâm lý mà hướng đến bài kiểm tra tốt nhất, với đủ Lực- Trí- Dũng- Tín để bước đi trên con đường thênh thang phía trước.
Học tập là một hành động phải đi theo mình suốt đời con ạ, mẹ đã làm công tác tư tưởng từ khi nhà mình khổ quá mà con tự kiếm tiền qua kênh Youtube - Bên Singapore thanh toán cho mẹ được gần 15 triệu VNĐ (tiền đô mẹ đổi sang tiền Việt) lúc con học lớp 6, vì con thấy mẹ khổ mà con gác sách vở lại làm đêm, làm ngày để mẹ không khổ.
Khi ra ngân hàng nhận được đồng tiền đó, về nhà mẹ đã cấm con không làm nữa, không vì tiền mà cướp mất trí tuệ và thời gian của con, nhưng mẹ vẫn cảm ơn con có 15 triệu đó mẹ đã làm lại tất cả. Mẹ thật mừng vì con thấu hiểu.
Nổ lực kiếm ra tiền là tốt nhưng cần phải đúng thời điểm. Đời người thường có vận trình 9 năm quay đầu của 1 vòng, mẹ biết mẹ sẽ qua đi sự vất vả ở giai đoạn tuổi nào nên không thể lấy đi tương lai của con để khỏa lấp vào phần lõm cho cuộc đời của mẹ..
Mỗi con người là một sự mệnh riêng. Con hãy làm tròn sứ mệnh của mình bằng trái tim và khối óc riêng của con. Ngày trước mẹ cũng trải qua những tháng ngày hồi hộp chuẩn bị thi như con, Hình như con và mẹ chọn nghành ban đầu giống nhau Toán – Lý- Ngoại Ngữ. với số điểm ngoại ngữ mẹ đạt 9 điểm gần tối đa, nhưng sau bao nhiêu năm văn không ôn võ không luyện, vốn tiếng Nga của mẹ nay còn số không. Vì vậy việc học là phải thực hiện suốt đời con nhé.
Mẹ không sẵn lòng để hỗ trợ con bất cứ điều gì đâu, mà mẹ muốn chính tự trong tâm của con phải hỗ trợ chính mình, con phải có nền móng trí thức thì mới đi từng bước chậm chắc chắn. Bố mẹ là người mở mắt chào đời trước con, có những kinh nghiệm và trải nghiệm trước con, nhưng các con được sinh trong giai đoạn gía trị đó là nền tảng khoa học kỹ thuật tiến bộ là máy mắn hơn bố mẹ.
Mẹ không dắt tay con đi thi đâu, con tự mình đi và tự chịu trách nhiệm với cơm áo của bố mẹ, chữ nghĩa cô, thầy đã dày công vun trồng.