Chiều mưa ngày ấy con đê
Vay gầy nặng gánh vân vê chợ bầu
Chợ mới , chợ sãi bán rau
Chiều về ướt sũng mưa ngâu tái lòng.
13 tuổi ấy long đong
Gánh đời tào tẩn bấm lòng chị ơi
Mưa đêm sớm tối chập chùng
Các em thơ dại xót cùng nỗi đau.
Nhà mình sáng tối cháo rau
Có hôm nước mắt chan rau canh dài
Nửa đêm thức giấc thở dài
Làm sao cho bớt tháng ngày đắng cay
Gà kia gáy sáng sang ngày
Chị chân bấm mạnh lần đường gánh rau
Đò kia vắt vẽo bến sầu
Chị tôi nhỏ bé mái đầu còn thơ
Đời kia sao nỡ xót thương
Chẳng cho hơi thở vấn vương trăng thề
Hàng cau đọng giọt mưa ngâu
Chớm rồi lứa tuổi muốn chơi la cà
Tiếng còi tàu thả khách ga
Gánh nặng rau muống đầy ra đi rồi
Năm chị 14 tuổi thôi
1 ngày – 1 tháng- hởi ôi đợi chờ
Chị đi biền biệt mẹ chờ
Mẹ thì nước mắt thẩn thờ ngóng trông
Ra vào lửa đốt trong lòng
Con thơ lạc mất mắt trông lệ sầu
Ba nhặt bán hết dãi dầu
Bước chân đi mãi bến tàu tìm con
Tâm tư hốt hoảng chon von
Con ơi đi lạc ba đòn đánh nha
Chỉ cần con nhớ nhà ta
Nước mắt ba khóc lời ba hứa rằng
Từ nay lấy lại thăng bằng
Con về ba, mẹ thứ tha chẳng rầy
Dạ kia thấp thỏm vào ra
Lòng ba thắt lại bao điều trái ngang
Hư rồi về sẽ đánh đòn
Bước chân con trẻ biết đâu là nhà
1 năm cứ thế trôi qua
Bạt vô âm tín mẹ, cha đau lòng
Tiếng còi tàu xé tâm gan
Đứng đây chờ đợi trời ban chị về
Thương nàng cô “Tấm” mến tình
Bạn “Sông Gianh” ví bóng hình chị yêu
Hội khóa bạn nhắc chị nhiều
Em đây nước mắt rơi điều đắng cay
Hoa bầu, hoa cải- hương cay
Sinh ra nơi ấy trước nay quê làng
Đời kia sao nở phủ phàng
Trong cơn bỉ cực chị làm thân đau
30 năm đã thêm sầu
Đâu còn bóng chị chải đầu hoa cau
Chị ơi bạn nhắc chị nhiều
Em đâu giải thích được điều cho ai
Suối vàng chị cứ lắng tai
Cô Kiều , Cô tấm cả hai âm thầm
Cô Vân, Cô Cám em lâm
Sinh thời đôi bạn, chị em ruột mình
30 năm đã qua rồi.
Em thì như vẫn bồi hồi hôm qua
Em sống cả hai tấm mà
Bóng hình của chị thân này của em
Để khi gió bấc ào ào
Em giang tay chặn gió chao một mình
Thời gian quay ngược tâm tình
Ngoan hiền như chị bống hình nay đâu