Không có đồng hồ cá nhân nên nó thường nhìn vệt mặt trời in hình cái bóng của nó để biết thời gian. Nhìn mặt trời và bóng ngã về hướng đông chừng bằng chiều cao người nó là nó đoán khoảng 3h chiều. Nó được ba dạy như vậy, khi mặt trời đứng bóng là khoảng 12h trưa. Đang loay hoay vừa mếu máo khóc thì mẹ nó tiến lại gần với dáng vẽ như cũng đang tìm nó vậy. Nó bật dậy chạy nhanh nhất có thể đến bên mẹ nó. Nó quên mất đã tiêu 1 hào trước đó. Hai tay bé xíu của nó ôm lấy chân mẹ, ngước đôi mắt dàn dụa nước mắt lên nhìn mẹ và nói: “Mạ ơi con cứ tưởng không tìm ra Mạ nữa không về được với mấy em của con” và nó khóc to hơn.
Lúc ấy có người cậu ruột bế nó lên tay và vỗ về: “Cháu ngoan lắm đã bán được con chó xấu hơn và nhỏ hơn rồi, có tiền rồi sao lại khóc, nín đi”. Nó im bạt không khóc nữa và vê tay áo xuống lấy tiền ra đưa cho mẹ không quên kèm theo câu : “Con xin lỗi thiếu 1 hào rồi vì con đói quá, mẹ cầm tiền và nhìn nó ấu yếm, nó thấy mẹ mình không hề trách nó khi đã tiêu 1 hào, nó thầm cảm ơn mẹ mình vì chuyện đó.
Thành công bán chó của nó lúc 6 tuổi, theo suốt ký ức trong cuộc đời không thể quên.
Kết thúc phiên chợ mẹ và nó về nhà, các em nó ở nhà đã có chị gái 7 tuổi lo toan, cho ăn uống tắm rửa, về đến nhà cả hai mẹ con thấm mệt và mặt trời gần lặn xuống núi. Con đường trước nhà xe cộ đi lại tấp nập của những bà con làm đồng về muộn. Trong cái thúng đi chợ về có bánh tráng nó lấy ra và phân chia cho các chị em mỗi người một miếng nhỏ, các em hân hoan ăn và cười nói rộn ràng. Hạnh phúc của lũ trẻ luôn hồn nhiên và trong sáng.
Khởi nghiệp thành công và bắt đầu cho sứ mệnh.
Ảnh sưu tầm.