Hai người bạn sinh cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng cùng năm. Nhưng khác cha mẹ, môi trường và cuộc sống của hai người rẽ hai lối rõ ràng, vậy giải thích thế nào cho cái gọi là số mệnh?.
Số mệnh thường kèm theo cả tinh thần, mà tinh thần lại bắt nguồn từ điểm xuất phát. Mọi sinh vật trong vũ trụ bao la này rất nhỏ bé. Ngã rẽ cuộc đời đôi khi ảnh hưởng rất rõ lên số mệnh. Trong chương trình “Chưa bao giờ có cuộc chia ly” có một câu chuyện cảm động chiếc máy bay đã đưa cậu bé sáu tuổi bay thẳng lên bầu trời, sau khi làm con của vài gia đình tại quốc gia khác. Lúc nhờ sự kết nối để tìm cha mẹ ruột tại Việt Nam, cậu trở về rất thành đạt khi đem theo cả vợ và con người ngoại quốc và không nói được tiếng mẹ đẻ. Vậy chúng ta cũng không nằm ngoài các dòng chảy vô tận của số mệnh. Quy luật tự nhiên sẽ tác động lên bạn, chi phối bạn dù bạn nằm trong nghịch cảnh nào.
Dỡ dang lớp 3 với nó lúc đó gần như chới với. Sáng sớm hai chị em lại nhìn nhau và khóc. Rồi một trong hai đứa đó lại vào xin ba, mẹ được đi học.
Không biết lý do gì câu trả lời vẫn nhận được câu trả lời là “Không được đi”. Xin mãi ngày này qua ngày khác, mỗi lần vào lại quỳ hai chân xuống, hứa rằng sẽ ngoan, nhưng với mẹ gần như không để ý đến hai đứa con cần học, với ba thì ông đi ra khỏi nhà mỗi lần nghe lời xin được đi học, hình như hai người đang đưa con cái ra để làm vật trút giận cơn tức cho nhau. Bé quá nên để hiểu hết chuyện người lớn nó gần như không phán đoán được, chỉ đêm tối mẹ nó hay khóc và sáng dậy đôi mắt sưng vù. Giai đoạn đó là bước vào tuổi 36, 37 của ba mẹ nó.
Thời gian qua gần hai tuần, biết đã vượt qua thời gian nghĩ học quy định. Nó quyết định làm con ong chăm chỉ và hai chị em tiếp tục động viên nhau chờ cho qua vận hạn biến cố của của ba, mẹ, coi như thời gian này là thử thách, nó lao vào đọc sách của mẹ nó, mong có một điều kỳ diệu xảy đến.
Trên giá sách của mẹ nó có rất nhiều cuốn, truyện kiều, thơ tình của Xuân Diệu và nó đã vô tình đọc trúng cuốn “Thép đã tôi thế đấy” là cuốn tiểu thuyết do Nikolai Alekseyevich Ostrovsky (1904 - 1936 ), đây là cuốn sách gối đầu giường của bao thế hệ.
Cuộc đời tác giả đã trải qua từng giai đoạn trong của cuốn tiểu thuyết. Tác giả viết trong điều kiện vô cùng gian khổ: bị bại liệt và mù, bệnh tật tàn phá cơ thể. Sức mạnh tinh thần nào đã tạo nên sức mạnh to lớn ấy?.
Ảnh sưu tầm:Lớp học ngày xưa.
Chấp nhận bỏ học năm đó coi như tạo điều kiện cho thử thách tiếp theo, nhưng không hề dễ dàng với hai đưa trẻ khi thấy bạn bè cùng trang lứa hằng ngày vẫn được cắp sách đến trường.
Trước mắt nó suy nghĩ chỉ cần ngoan, đi chợ nhiều hơn, làm ruộng chăm chỉ hơn, chăm em tốt hơn, chắc chắn sẽ được cả ba và mẹ nghĩ lại.
Tối đến dưới ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, nó và chị gái lại đem sách ra tự học, ngày ngày đi cắt cỏ cho bò đứng vắt vẽo phía ngoài lớp thấp thò nhìn vào nghe cô giáo giảng bài.
Có vài lần cô giáo nhìn thấy và đi ra nhưng nó lại chạy vụt biến mất, duy nhất có một lần bắt gặp không thể đi nhanh được nó bèn nói thật là ba, mẹ không cho đi học nữa, nó òa khóc lớn, cô biết là đã qua mất thời gian để tiếp tục đến trường nên động viên: hai em cố gắng sang năm học mới xin ba, mẹ đi học lại. Ánh mắt của cô cũng đỏ dần như sắp trào nước mắt, cô đứng dậy đi vào lớp với bài giảng đang phải tiếp tục. Cứ vậy ngày qua ngày chỉ cần có cơ hội, nó lại có mặt bên ngoài lớp đứng nhìn thẳng vào tấm bảng và con chữ của cô đang giảng, và suy nghĩ không biết cuộc đời mình sẽ thế nào khi không được đến trường bao nhiêu hoài bão, ước mơ dang dỡ.
Quy luật tự nhiên, không có con trai nối dõi:” Nhât nam viết hữu/ thập nữ viết vô” 1 đứa con trai gọi là có con 10 đứa con gái là không có con. Chấp nhận quy luật đó như định mệnh. Bắt đầu những tháng ngày sinh tồn riêng trong suy nghĩ của nó như thép đã tôi thế đấy. Sợ nhất là sang năm sẽ không được tiếp tục đến trường và coi như cuộc đời không biết chữ, không biết được đúng sai. Không có sự học thì ước mơ một vì sao sáng lấp lánh là nó bị mây che dần. Buồn lắm nhưng nó cười nhiều hơn. Nó thích nói chuyện với các bậc lão thành có tuổi, đặc biệt ông ngoại nó, mỗi lần được lên ngoại nó lại ríu rít bên ông, bị cha mẹ đánh mắng nó cũng cười và thấy mình sai là bị đánh. Bị chê xấu nó rất vui vẽ đắc chí với sự xấu xa của mình.
Nó thích được nghe những lời cay đắng chì chiết mỗi ngày, có một ngày nọ vì tự ngồi học không dỗ em, nó bị lôi ra xe hết sách vở, chặt hết quần áo, nhưng nó không khóc nữa mà mĩm cười. Nó lại nghĩ “Thép đang tôi thế đấy”. Với đứa trẻ khi bị đánh oan, hay ba mẹ la mắng thì không giải thích đúng sai nữa cho đến một ngày khi nghe được những lời khen bất kể từ ai (trừ ông ngoại nó) là nó thấy nghi ngờ có đúng mình được khen không hay là đang nói ngược. Nó luyện viết những con chữ Hán- Việt thật đẹp theo nét thanh sổ, rồi lại tự mình đem ra ngắm, lại cất đi đôi khi ngồi một mình lại thẩn thờ không biết sang năm mình có được đi học nữa hay không. Hãy chấp nhận quy luật số mệnh. bây giờ ngồi đây kể lại cho các bạn bước ngoặt tuổi thơ lúc 7,8 tuổi. Vận hạn của cha mẹ ảnh hưởng lên lối đi của con cái. Muốn tồn tại và phát triển các bạn hãy chấp nhận thử thách bằng một tinh thần thép.
Cánh cửa này đóng lại thì nhất định một cánh cửa khác sẽ mở ra.
Đừng bao giờ bỏ cuộc.