Chiến sự triền miên, đã đánh là phải thắng.
Đi học tôi và chị không có nhiều bạn. Học trong lớp luôn đứng đầu và thứ 2 nên thường xuyên bị các bạn học yếu hơn ghét lắm. Đặc biệt là học sinh cá biệt học lại lớp. Tôi có cái tính xấu, nghe cô thầy giảng bài thường trả lời rất nhanh. Các bạn suy nghĩ không kịp chỉ chờ mong hết giờ tan học ra khỏi cổng trường kiểu gì cũng bị đánh. Lý do bị đánh nhiều lúc rất nực cười “bài kiểm tra sau mày được 10 điểm nũa tao đánh cho không về được, nếu ngày mai cô hỏi cả lớp không biết mày biết giơ tay là ăn đòn nghe chưa”
Kiểm tra không cho bọn tau nhìn thì chị em mi liệu hồn.
Nhiều lần muốn về nói chuyện với ba là bị bạn đánh nhưng thực sự nói ra sợ nhất là ba nóng hay bị bắt ở nhà, hoặc không lường trước được chuyện gì nên tôi và chị thường im lặng.
Một vài lần bị bắt nạt kiểu đó không dám về kể cho ba, mẹ nghe. Nhưng có hôm bị đánh đau quá, không còn sự lụa chọn nào, vừa đi vừa khóc, chạy về đến nhà bảo với ba con bị bạn đánh, bạn là con trai. Ba tức tốc chạy xuống trường đứng ngay cổng, hôm đó không gặp, hôm sau ba xuống , khi nắm lấy tai bạn kia dọa dẫm, con cái trong nhà ba có thể cho vài tát khi làm sai điều gì, nhưng con nhà người ta ba chỉ véo tai nhẹ bạn ấy và dọa nếu đánh con chú lần nữa chú nói nhà trường đuổi học, nhìn bạn ấy sợ lắm, nhưng hôm sau tiếp tục đánh chị và tôi, bảo mi đi mách ba mi tau đánh tiếp.
Lần này nghe tôi tường thuật bạn vẫn ăn hiếp, sau hồi trầm ngâm suy nghĩ ba nói: “Từ nay mỗi đêm ba sẽ dạy cho hai con về các đường võ tự vệ”.
Ánh trăng chiếu xuống sân nhà mang lại cảm giác mát mẽ, cả đoàn con đứng xếp hàng sau lưng, đứa lớn 9 tuổi, đưa bé vài tuổi, tôi khoảng 8 tuổi, đó là bài học tự vệ, tuy nhiên đường đi của ba dạy rất khó so với tuổi chúng tôi, các thế đứng tấn rất lâu. Từ các bài Ka-ra-te cho phái nữ ba hướng cho cách đỡ khi bị bạn đánh.
Tập luyện được thời gian ba cho thi đấu, đúng kiểu có trọng tài là ba, các em nhỏ lao vào đấm đá nhau túi bụi. Tôi và chị được thi đấu kiểu người đánh người tự vệ. Khán giả là thanh niên trong làng đến nhờ ba dạy võ mỗi tuần 3 buổi, khán đài rộn ràng khi chị em tôi đông thế. Những tràng pháo tay cổ vũ, ba bắt diễn thật đánh thật, nếu nhìn thấy đánh giả là bị phạt quỳ.
Lớp của ba dạy toàn các choai choai trong làng. Do trong quân đội ông là sĩ quan đặc công là đại đội trưởng nên khi về địa phương ông vẫn giữ kỷ luật quân sự nghiêm ngặt.
Sau gần cả tháng được học, huấn luyện thi đấu cùng chị, tôi thấy tự tin hẳn, đi học có cảm giác tâm lý ổn hơn. Các em nhỏ cũng vậy bắt đầu 3 tuổi ba nói, các con phải học, sau này ra đường không có ba bên cạnh phải tự bảo vệ được mình.
Các cú đánh và đỡ bài bản của hai thế võ Ka-ra-te và Ngũ hành quyền. Mỗi đêm học bài xong và lại gọi chị em ra thi đấu ôn mỗi ngày. Không nhớ ba lấy cái bảng to vẽ sẵn hình ảnh.
Nhà tôi gần đường lớn, lại ngay ngã 3 đường, đêm đến thanh tiên tụ tập rất đông ngồi ở cống chuyện trò. Nếu có thanh niên người làng tản bộ ngang qua là thường sự hiếu kỳ của tuổi mới lớn, đứng dậy chào hỏi nhau và xin đểu qua vài câu nói có thể bắt bẻ nhau trong từng câu nói và rồi chiến sự nổ ra, có lúc họ chạy vào nhà tôi, nấp dưới gầm giường thều thào với ba. Chú cứu cháu với, cháu bên Quảng Lộc sang đây bị trai làng đánh, thường cuộc chiến mang theo nhiều hung khí, dao mác, gậy gộc, mã tấu và côn. Nhà tôi do con gái đông nên mẹ hay ngăn những tấm màn che chắn, có ai lỡ chạy vào nhà thì các tấm màn kéo lại che gần hết lối đi. Thoát được truy sát đuổi bắt của trai làng. Ba thật sự khéo léo để mềm mỏng cho các thanh niên đang hừng hực truy đuổi khi gặp ông là phải lùi ngay.
Trong nhà ba cũng thường có những hung khí như vậy, nếu khi cần sử dụng đến còn bảo vệ chị em tôi. Mỗi tuần ồn ào đánh nhau ngoài đường khoảng 5 ngày, hoặc gần như đêm nào cũng có, án mạng xảy ra cũng có. Cầu Máng là chiếc cầu bắc qua dòng sông Hòa Giang nối liền hai xã Quảng Hòa và Quảng Lộc. Có vụ án mạng xảy ra tại cầu bị chặt nhiều nhát thả xuống dòng sông.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân đông người chạy qua ngõ vào buổi tối hoặc ban đêm cánh cửa chóng nhà tôi sập xuống sau câu ra lệnh của ba, các con ngồi co ro một góc lo sợ.
Tuy nhiên các cuộc chiến tranh đẫm máu các thanh niên các làng thường kéo dài nhiều ngày. Ba như biết trước được sự đối đầu không hồi kết và ông thương dặn các chị em tôi đóng cánh cửa pha nô phía trong bên ngoài sập của chóng xuống tránh những thanh niên đó chạy trốn vào nhà. Bị đánh oan hoặc đôi lúc đông quá một mình ba gặp phải những người hung hăng không xử lý được.
Ba nhận dạy võ cho thanh niên trong làng là một phần muốn dạy giỗ đám thanh niên đó tuổi xuân đẹp nhất có sức khỏe cần cống hiến, cần giữ mình cần bình tĩnh để làm những việc có ích cho quê hương tổ quốc đất nước và chính gia đình. Trong nhà ông thật nóng tính, chúng tôi không thể hiểu được, nhưng với bên ngoài ba thường bình tĩnh, được lòng xóm làng.
Dạy võ cho con nhưng ba lại dạy cách đàm phán nhiều hơn. Nói sao cho lọt tai người, nói đường nào cho hòa bình, nói cách nào cho thành tình bạn. Nghệ thuật đàm phán để không xảy ra cuộc chiến.
Học võ chỉ để tự vệ, người trong làng ai cũng nể ba, ba không thu tiền phí của ai, thanh niên đến nhà thường giúp nhà tôi trong những vụ gặt lúa. Hạnh phúc là được làm con của ba, được khoác lên mình sự tự hào, chúng tôi những cô con gái bé bỏng cần Ba sống bên mình vững chải như cây tùng vững vàng nhưng tôi lại ít sử dụng trừ những lúc cần thiết, nhưng nghệ thuật đàm phán để biến thù thành bạn tôi lại rất thích thú.
“Nếu như bạn mong đợi người đời sẽ tử tế với bạn chỉ vì bạn tử tế với họ, thì cũng giống như việc bạn trông chờ một con sư tử không ăn thịt mình chỉ vì mình không ăn thịt nó. Cuộc sống vốn dĩ không công bằng, hãy học cách thích ứng đi” Sưu tầm.
Những cuộc khơi mào gây rối của ai đó bạn không hưởng ứng, bạn cũng có thể bị kéo vào cuộc vì một cái tát và câu hỏi nói sao mày không trả lời. Nhưng hãy sử dụng nụ cười, nó chính là liều thuốc, một nụ cười đủ để cho đối phương phải hạ màn gây chiến và trở thành người bạn tri âm đó là nghệ thuật cực kỳ sâu sắc. Bạn thực sự muốn tất cả thế giới tử tế với bạn, đều đầu tiên bạn cần tử tế với chính mình, hãy nhờ nụ cười đó dành cho mình và ánh mắt nhìn đối phương đầy thân thiện. Hãy dùng đàm phán đi vào trái tim của bạn, như nói với chính bạn nhưng để người đứng trước mặt nghe thấy. Hãy nói chuyện như cởi bỏ oán giận từ kiếp trước, hãy coi cuộc gặp mặt đó là đã rất lâu bạn bè gặp lại, bắt tay thân thiện. Lời nói với bạn quan trọng đến nhường nào.
Áp dụng chiến thuật ngay lập tức. Trong lớp những thành phần bất hảo sẵn sàng không cần đi học gia nhập lũ bạn ăn chơi lêu lỏng ngoài đường, lớp nào cũng có, lớp tôi những thành phần đó cũng không ít. Đôi lúc ngồi học các bạn ngồi hẳn lên lên bàn nghêu ngao hát, chỉ cần thấy bóng cô thầy ra khỏi lớp. Hôm đó bạn gây chiến vì tôi được điểm cao, thay vì im lặng không nói, rồi bị bắt nạt tôi vội vàng cất lời nói. Lớp chúng ta anh là người cao to nhất, các bạn khác nhỏ hơn về tuổi anh cũng lớn nhất nên anh là người mà em cần anh giúp đỡ. Kể từ hôm đó bạn không còn gây tôi nữa mà hợp tác trở thành cộng sự giúp tôi trong việc kiểm tra bài 15 phút đầu giờ của lớp. Bạn ấy dần học khá rồi kết quả cuối năm xếp loại giỏi.
Nghệ thuật đàm phán là phép màu đối với cuộc sống của bạn.